Trong tia sáng lờ mờ của cabin.
Nữ tiếp viên hàng không đi ngang qua, một tấm giấy mỏng ngấm vết mực xoay tròn giữa không trung rồi chậm rãi rơi trên thảm màu xám đậm ở lối đi nhỏ.
Nhìn lên trên mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể thấy rõ hàng chữ cứng cáp.
Nhiếp ảnh gia người Hoa đang hí hoáy camera ở phía sau hàng ghế bên phải đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy chữ Hán quen thuộc được viết bằng bút lông như nước chảy mây trôi, đáy mắt cũng xẹt qua một vẻ ngạc nhiên.
Ông ta giơ camera lên theo thói quen, chụp một bức ảnh gò má của người đàn ông đang lơ đãng cúi người nhặt tờ giấy mỏng kia.
Nhiếu ảnh gia sửng sốt, người đàn ông đẹp trai yên tĩnh này lại ngồi trở lại vị trí cũ, dáng vẻ đứng đắn, cụp mắt viết Kinh thư, gương mặt lạnh lùng mờ mờ ảo ảo lại mang theo mấy phần thành kính.
Hình thành sự đối lập rõ ràng với những hành khách nằm nghiêng, ngả lưng và tư thế ngồi thoải mái khác xung quanh.
Khung cảnh này quá đặc biệt.
Nhiếp ảnh gia lại cầm lấy camera một lần nữa, chụp thêm bức ảnh thứ hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Dư Mặc rũ mi mắt xuống, cầm bút lông trong tay, im ắng đến tột cùng.
Chỉ có không ngừng chép sách kinh như vậy, mới có thể vượt qua mười tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trên máy bay.
…
Lúc Lục Nghiêu đón Thương Dư Mặc, cuộn giấy trước mặt tản ra mùi mực nồng nặc.
Từng cuộn từng cuộn, dùng dây thừng buộc lại, đựng đầy hai túi lớn.
Anh ta nhận ra đây là chữ viết của Thương Dư Mặc.
Sau mấy giây, anh ta mới phản ứng lại.
Hít sâu một hơi, dè dặt nhận lấy những quyển Kinh thư này, hy vọng thật sự có thể phù hộ cho bà chủ bình an vô sự.
“Tình huống bây giờ ra sao.”
Giọng nói Thương Dư Mặc còn khàn hơn lúc trước.
Không ngủ không nghỉ suốt mười tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả ngụm nước cũng không chạm qua, hình dáng hoàn mỹ của môi mỏng đã hơi khô khốc, nhưng anh lại giống như không nhận ra.
Trên đường, Lục Nghiêu nói rõ toàn bộ tình huống Nam Thành bị sạt lở cho anh nghe.
“Hiện tại, mưa đã ngừng theo dự đoán lúc trước của anh, tôi đã sai người đi tìm mẹ của anh, tập hợp các thiết bị dò tìm tiên tiến nhất để tìm người may mắn còn sống sót.”
Mi tâm của Thương Dư Mặc nhíu lại.
Anh cực kỳ không thích mấy chữ “người may mắn còn sống sót”, ánh mắt anh lạnh đi, hít sâu mấy lần: “Điều tra được chưa?”
Lục Nghiêu có thông tin nội bộ: “Mặc dù trên tin tức vẫn chưa công khai, nhưng bước đầu đã xác định được vị trí của người may mắn còn sống sót, vận may của họ còn rất tốt, đúng lúc bối cảnh quay phim gần vị trí hang núi, lúc đó trời còn đang đổ mưa, họ vào hang núi để tránh mưa, sau đó hang bị sập, cửa cũng nứt ra sạt lở, không có ai chết cả, 99% bà chủ cũng bình an vô sự, anh có thể yên tâm được rồi.”
Yên tâm?
Đã mười mấy tiếng đồng hồ sau vụ sạt lở. Cô yếu ớt như thế, dù không bị thương, nhưng sau khi trời mưa xối xả, trong hang động lạnh lẽo âm u ẩm ướt đó, thật sự rất dễ đổ bệnh.
Thương Dư Mặc nhìn bức ảnh ở hiện trường, trái tim của anh như bị cái gì đó siết chặt, ép giọng nói xuống: “Tôi muốn cô ấy phải an toàn 100%, lông tóc cũng không bị tổn hại.”
Lục Nghiêu: “…”
Độ khả thi là 99% đã chứng minh được việc bình an vô sự rồi.
Nhưng chút nguy hiểm này ông chủ cũng không muốn bà chủ chịu đựng.
Từ khi Thương Dư Mặc đến Viện khoa học, chưa bao giờ ỷ vào thân phận và yêu cầu cái gì hết.
Đây chính là lần đầu tiên.
Anh dùng thân phận của mình để tham gia vào hiện trường sạt lở.
Viện trưởng kiên quyết không đồng ý, trong điện thoại liên tục từ chối: “Dư Mặc, cậu là bác sĩ, lòng từ bi muốn cứu người của cậu tôi rất rõ nhưng tình huống bên kia tôi cũng biết rồi, dù mưa to đã ngừng nhưng không có nghĩa không có nguy hiểm, việc xử lý sạt lở đất có thể kéo dài rất lâu.
An toàn của cậu chính là của cả giới y học này, tôi tuyệt đối không thể nhìn cậu đi mạo hiểm được.
Cho nên cậu đừng vì lòng từ bi nhất thời mà để mình rơi trong ngục tù.”
Thương Dư Mặc nhìn về phía xa xa trên kia.
Bầu trời xanh thẳm, một chiếc máy bay trực thăng màu xanh của quân đội đập vào mắt.
Viện trưởng vẫn đang thuyết phục, chỉ sợ anh không thống suốt.
Đột nhiên, ống nghe của đầu dây bên kia xen lẫn tiếng động cơ ầm ầm hỗn tạp của máy bay trực thăng hạ xuống, rõ ràng viện trưởng nghe được lời nói gần như vô tình của anh.
Môi mỏng của Thương Dư Mặc nhấc lên, âm điệu vừa nhạt lại vừa nhẹ.
“Tôi không có lòng từ bi, cũng không có lòng cứu tế chúng sinh bị thương.”
Theo anh leo lên máy bay trực thăng, điện thoại cũng im bặt.
Viện trưởng tức giận đến dựng râu: “Không có lòng từ bi, cũng không có lòng muốn cứu thế chúng sinh, thế thì tại sao phải liều lĩnh vào vùng sạt lở nguy hiểm làm gì, cũng không màng đến cả tính mạng?!”
Thật sự làm ông ta tức chết mà.
Cũng không thể vì tuổi còn trẻ nên muốn đi tìm đường chết sớm như vậy chứ?
…
Vùng ngoại ô của Nam Thành, đường núi kéo dài, lối ra duy nhất đã bị một cục đá trượt từ trên núi xuống chặn đứng, rìa ngoài là xe cứu hộ và nhân viên cứu hộ.
Nhưng vì địa hình hiểm trở, thêm vào nước sâu đường trượt, khi mưa đã tạnh, độ khó của cứu viện không có chút chuyển tốt nào.
Trong quá trình cứu viện, họ không dám dùng động cơ cỡ lớn vận chuyển tảng đá lớn đi, sợ là lại khiến núi sạt lở lần thứ hai, tảng đá trên núi lăn xuống một đường dài, có vẻ như chưa dừng lại, không chỉ người bên trong gặp nguy hiểm, ngay cả đội cứu viện của viện trung tâm thâm nhập cũng sẽ gặp vô số nguy hiểm.
Hang núi ẩm ướt gần như bị bịt kín mít, bên trong không nhìn thấy quá trình cứu viện ở bên ngoài, âm thanh của tảng đá liên tục lăn xuống làm người ta run sợ và ngạc nhiên.
Mọi người đều ngồi chung một chỗ để sưởi ấm.
Con mắt của một người phụ nữ đã hồng hồng, khóc lóc nói: “Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”
Bây giờ, đã qua mười mấy tiếng mà vẫn không nhìn thấy mặt trời.
Ánh mắt của những người khác cũng hoảng loạn.
Mọi người vội vàng tránh mưa, nên không mang theo đồ ăn thức uống.
Bây giờ, tảng đá chắn ngay ở hang động cứng ngắc, không có cách đưa bất cứ món đồ ăn nào vào.
Đói bụng và lạnh lẽo, đủ để ép mỗi người phát điên.
Cố Dục Khánh dùng giọng ôn tồn động viên mọi người: “Sẽ không đâu, mọi người nghe đi, bên ngoài có tiếng nhân viên cứu hộ đang cố gắng, chúng ta cũng phải kiên cường.”
Ninh Già Dạng ngả lên bả vai của Tiểu Lộc, đầu óc hỗn loạn.
Rất muốn ngủ.
Nhưng mỗi lần ngủ cũng sẽ bị lạnh đến tỉnh dậy.
Tiểu Lộc ôm lấy bờ vai của cô, vô cùng buồn bực với cái miệng xui xẻo của mình, em ấy không ngờ sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Giọng nói của em ấy nghẹn ngào hỏi: “Chị ơi, chị đừng ngủ, lỡ như đổ bệnh thì phải làm sao?”
“Ừm.” Ninh Già Dạng mềm mại đáp lại.
Nhưng mi mắt của cô không chịu nghe lời.
Lúc này, phó đạo diễn đã viết xong di chúc, đột nhiên nói: “Mọi người, có ai muốn viết nữa không?”
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Phó đạo diễn phát cho mỗi người họ một tờ giấy, bút thì thay nhau dùng.
Ninh Già Dạng nhìn thấy tờ giấy notebook bị rách đến ẩm ướt, ánh mắt hơi hoảng hốt, vẫn còn có cảm giác không chân thực.
Thật sự sẽ chết sao?
Bóng người hiện lên trong đầu của cô là anh.
Nếu như cô chết rồi, Thương Dư Mặc có đau lòng cho cô không?
Bờ môi của Ninh Già Dạng lập tức trở nên trắng bệch, cô đang miên man suy nghĩ cái gì đó, người có chứng bệnh thiếu hụt tình cảm rất vô tình, thế mà giờ cô lại đau lòng như thế.
Không đợi cô nhận lấy bút.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng kêu gào truyền đến: “Mở ra mở ra!”
“Người ở bên trong có còn ở đó không?!”
“Có!!!”
Phó đạo diện chạy trước đến cửa hang, gọi lớn qua một khe trong tảng đá.
Từ bên trong có thể nhìn thấy rõ đội nhân viên cứu hộ mặc quần áo màu cam, mọi người lập tức nảy lên cảm giác sống sót sau tai nạn.
Rất nhanh.
Nơi nhỏ hẹp ở tảng đá ngoài hang di chuyển, để lộ ra một cái lỗ hổng càng ngày càng lớn hơn.
Mọi người nín thở rồi im lặng nhìn chằm chằm, chỉ sợ núi đá lại lăn xuống lần thứ hai.
Theo cửa hang, mọi người đứng xếp hàng dưới sự giúp đỡ của đội nhân viên cứu hộ, tìm lại ánh mặt trời.
Có điều rất nhanh sau đó.
Từng hạt mưa tí ta tí tách đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn có xu thế trở nên lớn hơn, nhân viên của đội cứu trợ vội vã gọi lớn: “Động tác nhanh lên, mưa sắp to lên rồi!”
Nếu như mưa to tấn công lần thứ hai, thì cứu viện sẽ gian nan hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, một người mặc áo vest, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng, gương mặt kiêu ngạo và tự tin của người đàn ông hạ xuống từ trên máy bay trực thăng màu xanh lục của quân đội.
Trong cơn mưa xối xả đầy trời, anh vừa giống như con trai của nhà quyền quý từ từ đi xuống, vừa giống như thần tiên cao cao tại thượng hạ phàm cứu vớt chúng sinh gặp nạn.
Vệ sĩ bên người vội vàng mở dù đi theo sau anh, ngờ ngợ có thể thấy tốc độ của vị thần tiên này vội vàng bao nhiêu.
Ninh Già Dạng mặc một bộ váy màu đỏ rực cháy, dù dưới cơn mưa to cũng không che được làn da trắng ngần xinh đẹp, càng trở nên chói mắt trong đống hoang tàn.
Cô đang chuẩn bị giẫm lên tảng đá đi ra.
Ai biết, cô vừa đi một nửa, nước mưa dưới chân trơn trợt, cô lảo đảo đứng không vững rồi đột ngột trượt xuống.
Bên dưới tảng đá là một vũng bùn cực rất do nhân viên cứu hộ giẫm mà ra, đầu gối Ninh Già Dạng mềm nhũn, quỳ rạp xuống trong vũng bùn, quần đỏ cũng không còn nữa, tất cả đều biến thành tượng đất nhỏ.
Lại bị nước mưa xối xuống tơi tả.
Cảm giác chết đuối tấn công đến.
Ngay khi cô đang nghẹt thở, một đôi bàn tay lớn thon dài kéo cô đi ra từ trong hố bùn, xương ngón tay thon dài, sạch sẽ như ngọc lập tức bị nhiễm bùn bẩn thỉu.
Mưa to giàn giụa, ánh mắt của Ninh Già Dạng mờ mịt không nhìn rõ,