Ninh Già Dạng mới vừa nhìn vài giây, đột nhiên trước mắt là một mảnh trắng xóa.
“Nhắm mắt.”
Cùng với âm thanh nhàn nhạt của Thương Dư Mặc, một chiếc khăn tắm rộng thùng thình phủ lên đầu cô. Lúc nó rơi xuống thì đột ngột chắn ngang tầm nhìn của cô. Cách lớp vải hơi ẩm ướt, cô cảm nhận được rõ nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông đang phủ trên đỉnh đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, anh nhẹ nhàng lau khô những sợi tóc của cô.
Ninh Già Dạng nhắm mắt lại theo bản năng, lông mi cong vút ướt át khẽ run.
Cả người không có chút sức lực.
Anh nói cái gì, cô sẽ ngoan ngoãn làm cái đó.
Mãi đến khi Thương Dư Mặc ôm Ninh Già Dạng trở lại chiếc giường mềm mại. Anh vừa định đến phòng tắm xử lý quần áo ướt đẫm trên người mình, lại thấy dù cô đã nhắm mắt, nhưng đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ vẫn túm chặt vạt áo của anh như cũ.
Biết rõ đây là biểu hiện khi cô không có cảm giác an toàn.
Hơi thở đình trệ vài giây, Thương Dư Mặc đè thấp giọng nói: “Anh đi tắm, mười phút sau sẽ quay lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết Ninh Già Dạng có nghe thấy không.
Một lát sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng buông ra.
Cô xoay người đưa lưng về phía mép giường.
Thương Dư Mặc nhìn bóng lưng nhỏ bé của người phụ nữ, không vội rời đi mà rút khăn giấy ở đầu giường, chậm rãi tách lòng bàn tay của cô ra, lau những giọt nước còn sót lại vì siết chặt vạt áo anh.
Sau khi lau xong, anh từ từ đi vào phòng tắm.
Ninh Già Dạng không ngủ, cô có thể cảm nhận được rõ sự chăm sóc tỉ mỉ của anh.
Trái tim như bị tan chảy.
Ghi âm gì đó, thiếu hụt tình cảm gì đó, không gì sánh được với lúc anh dang bàn tay ra với cô trong vũng bùn.
Nằm trong chiếc chăn mềm mại ấm áp, suy nghĩ của Ninh Già Dạng từ từ mơ hồ. Không biết qua bao lâu, vòng eo tinh tế bỗng nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm ngồi dậy.
Mùi hương thanh đạm dễ chịu của cháo phả vào mặt.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc của người đàn ông phả ra, đôi mắt của cô lờ mờ. Cô vô thức há miệng ngậm lấy cái thìa ấm áp, cháo tổ yến vừa vào miệng đã tan ra.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ bật bóng đèn có ánh sáng màu vàng nhạt nhu hòa trên tường. Hình ảnh hai người đang ôm nhau trên giường phản chiếu lên bức tường màu sắc trang nhã, nhưng vì động tác tự tay đút đồ ăn của người đàn ông mà càng thêm quyến luyến.
Thương Dư Mặc thay một chiếc áo choàng lụa trơn có dây buộc. Làn da của Ninh Già Dạng vừa mỏng vừa mịn, dán vào vải vóc trên người anh, lúc cô dựa vào có thể cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi đút hết cháo, anh lấy nước ấm cho cô súc miệng.
Tất cả đều là tự tay anh làm.
Quản gia đến đưa thuốc mỡ cũng không giúp đỡ được gì.
Bị nhốt mười mấy tiếng đồng hồ, trên người Ninh Già Dạng trừ hai vết bầm tím lúc không cẩn thận ngã xuống ra cũng không có vết thương nào khác.
Anh vén nửa cái chăn mỏng bên cạnh lên.
Lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào vết bầm tím.
Cẳng chân trắng như tuyết của cô rụt lại.
Ngủ cũng không được yên ổn, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói kéo dài một âm tiết đơn: “Đau…”
Thương Dư Mặc giữ lấy mắt cá chân của cô: “Sẽ nhanh hết thôi.”
Vị trí vết bầm tím không lớn, cũng không có miệng vết thương, xoa bóp sẽ tan rất nhanh.
Ninh Già Dạng không có sức giãy giụa, thò tay chọc chọc đầu ngón tay của anh, cực kỳ yếu ớt quấn người: “Không cần xoa…..”
Ngón tay dài của Thương Dư Mặc dừng lại, cuối cùng cũng không xuống tay được.
Ngược lại nữ quản gia nói: “Ông chủ, hay là để tôi làm đi, ông chủ ôm bà chủ.”
Thương Dư Mặc nhìn vết bầm tím vô cùng nhức mắt kia trên nước da trắng như tuyết. Anh hít thở nhẹ vài lần, xoay người đỡ ngang lưng rồi ôm cô vào lòng, lòng bàn tay nâng khuỷu chân của cô.
Ninh Già Dạng vô cùng nhạy cảm với cảm giác đau đớn, cô bị xoa bóp mấy lần đã đau đến mức cắn chặt hàm dưới, trên trán đã toát ra tầng mồ hôi mỏng trong suốt.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Thương Dư Mặc mở bờ môi của cô ra. Ngay sau đó, đôi môi mỏng phủ lên ấn đường đang nhíu chặt của cô. Hôn một lúc, giọng nói càng ngày càng khàn đặc của anh vang lên: “Đứng cắn môi, ngoan.”
Ninh Già Dạng vô thức cắn khớp ngón tay thon dài trắng như ngọc đang đặt ở răng cô.
Nhưng Thương Dư Mặc không cảm thấy đau đớn, vẻ mặt cũng không thay đổi. Anh bình tĩnh ra lệnh cho quản gia bôi thuốc sao cho Ninh Già Dạng không cảm thấy đau mà có thể làm tan máu bầm.
Động tác của quản gia rất dứt khoát và nhanh nhẹn, có sự hướng dẫn của bác sĩ chuyên nghiệp, giống như làm ít nhưng hiệu quả nhiều, rất nhanh đã bôi thuốc xong.
Thiếu nữ trong lồng ngực của anh mềm nhũn rồi trượt xuống.
Da của cô rất trơn bóng, đặc biệt khi có mồ hôi. Thương Dư Mặc cố ôm cô mấy lần mới có thể ôm vào lòng được.
Nữ quản gia cầm khăn lông mềm mại tới, lau sơ cho cô.
Ninh Già Dạng chui vào trong chăn, còn mơ mơ màng màng nghĩ: Con người cuồng sạch sẽ này chưa ném cô vào phòng tắm.
Sau khi nhìn Ninh Già Dạng ngủ say, quản gia đè thấp giọng nói: “Ông chủ đừng quên trả lời điện thoại của người lớn.”
“Ừ.”
Thương Dư Mặc nhìn gương mặt ngủ say của Ninh Già Dạng, chỉnh chăn lại cho cô, giọng nói lại bình tĩnh và lạnh lẽo như cũ.
Quản gia cũng không nói gì nữa, rời khỏi phòng ngủ chính.
Căn phòng lại rơi vào yên lặng một lần nữa.
Ba mẹ Ninh đều đi nghỉ ở tận Nam Cực, rất lâu mới nhận được thông tin. Họ không ngờ con gái của mình lại gặp chuyện lớn như vậy, đang trên đường trở về Trung Quốc ngay trong đêm.
Thương Dư Mặc dựa vào đầu giường, báo thông tin cho các trưởng bối.
Lúc này, anh mới tắt đi bóng đèn còn lại.
Căn phòng lớn như vậy lại rơi vào bóng tối.
Thương Dư Mặc mới vừa nằm xuống, một cơ thể thơm tho mềm mại bỗng nhiên chui vào lồng ngực anh.
Bắp thịt ở cánh tay của anh hơi cứng lại vài giây, sau đó mới từ từ ôm cô vào lòng.
Ninh Già Dạng ôm anh thật chặt, đầu ngón tay lục tìm ngón tay thon dài mình vừa mới cắn. Tuy rất buồn ngủ nhưng cô vẫn lẩm bẩm nói: “Em còn chuẩn bị viết di thư nữa đấy.”
Bàn tay của Thương Dư Mặc đang dán vào người cô đột nhiên nắm chặt.
Môi mỏng đột nhiên cắn lên bờ môi của cô, nhanh chóng xâm nhập vào giữa môi và răng của cô.
Lưỡi quấn lấy lưỡi của cô, không còn dịu dàng săn sóc như trước.
Khác nào động vật họ mèo đang ngủ say tỉnh dậy, mang theo tính xâm lược cực mạnh, vô cùng hung mãnh muốn làm bậy.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi nhưng giống như đã rất lâu.
Ninh Già Dạng gấp gáp hít thở mấy hơi, đôi mắt cũng mở ra, đầu óc hỗn độn dần dần tỉnh táo lại: “Có phải anh có ý định cứu em trước rồi sau đó ép em tắt thở không hả!”
Tư thế người đàn ông đang ôm lấy cô biến thành hai cánh tay chống ở hai bên gò má của cô.
Hơi thở hòa quyện vào nhau.
Anh cứ lặng lẽ nhìn đôi mắt hoa đào ướt át và linh động của cô.
Không thể tưởng tượng được hình ảnh cô viết di thư như thế nào.
Anh càng không cách nào tưởng tượng được, nếu như kỳ tích không xuất hiện...
Thương Dư Mặc nghĩ đến mình thức trắng đêm để viết những tờ kinh Phật kia.
Anh đồng ý tin tưởng…
Thế giới này thật sự có Phật tổ sẽ mãi mãi che chở cho vợ của mình.
Mãi tới tận khi da thịt dán vào nhau, lắng nghe hơi thở và nhịp đập con tim, hai người mới cảm thấy chân thực.
Lâu rồi không làm tình, rất nhanh Ninh Già Dạng đã không chịu nổi.
Đuôi mắt hoa đào của cô ứa nước mắt.
Cô lại được anh hôn lên, từng ngón tay đan xen vào nhau đặt trên chiếc gối rộng rãi.
Khớp ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông dán lên bàn tay mềm mại và trắng nõn của người phụ nữ. Trong bóng tối, hai bàn tay đan xen vào nhau, chậm rãi và triền miên trượt từ gối xuống ga giường tơ tằm bằng lụa mỏng. Nhiệt độ giữa hai lòng bàn tay hòa vào nhau.
Đêm khuya ở Nam Thành. Bên ngoài, trời vẫn còn tối và có rất nhiều mây, còn có thể nghe thấy cả tiếng mưa rơi ầm ầm như thác đổ.
Lúc này cô không còn ở trong hang núi lạnh lẽo và ẩm ướt nữa, mà đang nằm trong lồng ngực nóng rực của người đàn ông này.
Không còn chút lạnh lẽo nào.
Trận mưa xối xả như thác đổ dường như đã tích trữ từ rất lâu rồi, bây giờ mới có được cơ hội mà tùy ý tung ra