Thương Dư Mặc nói sẽ điều tra thì lập tức không để lãng phí thời gian.
Sau khi lấy thẻ nhớ từ trong tay Ninh Già Dạng, anh trực tiếp giao chuyện này cho Lục Nghiêu.
Lúc ấy nơi bọn họ nói chuyện là văn phòng của ông Bùi ở bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Thành, người tới người lui đông đúc, thời gian lại quá xa, muốn khoanh vùng được đối tượng tình nghi cần có thời gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ xe, trời đã đổ tuyết.
Cách tấm kính tối màu.
Tuyết càng rơi càng lớn, càng ngày càng dày đặc, có lẽ vì bóng đêm quá tối, trên đường phố dường như chỉ có một mình chiếc xe của bọn họ, lớp tuyết mỏng trải lên con đường đen như mực một tấm thảm màu trắng, hàng cây hai bên đường cũng đọng đầy bông tuyết, giữa đất trời chỉ có một màu trắng xóa.
Ninh Già Dạng không nghĩa năm nay mình còn có thể ngắm tuyết đầu mùa cùng Thương Dư Mặc.
Thân hình mảnh khảnh mềm mại của cô như thể không có xương, lười biếng dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nói: “Đưa em về khách sạn.”
Trong khoảng thời gian này, Ninh Già Dạng không ở biệt thự Lãng Hoa Thành mà vẫn luôn ở trong khách sạn của đoàn làm phim.
Trong khoảng thời gian ngụp lặn cùng cô, dường như người đàn ông này đều để lại dấu vết ở mỗi ngóc ngách của biệt thự Lãng Hoa Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù Ninh Già Dạng đi tới đâu thì anh cũng đều sẽ có mặt.
Cuối cùng cô dứt khoát chuyển đến khách sạn.
Thương Dư Mặc không trả lời.
Nhìn mảng da thịt bóng loáng tinh tế trắng trẻo lộ ra ngoài không khí của cô, anh bình tĩnh cởi áo vest tinh tế ra rồi khoác lên vai cô, người phụ nữ vốn dĩ đang cuộn tròn trên lưng ghế gần như hoàn toàn được chiếc áo khoác màu đen to lớn bao lại.
Chỉ có làn váy màu trắng bạc lộ ra ranh giới với vạt áo vest, mơ hồ nhưng có thể đoán được phong cảnh kiều diễm bên trong.
Ông chủ không lên tiếng, Lục Nghiêu kiêm chức tài xế cũng không dám tự ý đưa ra quyết định.
Vẫn lái xe về phía biệt thự Lãng Hoa Thành như cũ.
Ninh Già Dạng không từ chối áo vest.
Một khuôn mặt xinh đẹp khoác một chiếc áo vest lạnh lùng cấm dục, độ tương phản cực cao, mang lại cảm giác mập mờ hoa lệ.
Nhất là theo vạt áo vest, cô chậm rãi vươn ngón tay mảnh khảnh được cắt tỉa cẩn thận, để lộ màu hồng nhạt, đầu ngón tay trắng nõn khẽ cào vào ngọc hổ nhỏ rũ xuống ở chỗ xương cổ tay của Thương Dư Mặc.
Cô cũng không cào vào tay anh.
Nhưng yết hầu của Thương Dư Mặc lại bất giác chuyển động lên xuống, ánh mắt tối dần.
Đáy mắt Ninh Già Dạng mang theo một chút ủ rũ.
Hôm nay lượng tin tức quá lớn, cô thật sự mệt mỏi.
Bởi vậy giọng nói cũng hơi mềm mại: “Tới khách sạn đi, ngày mai phải về Lăng Thành rồi, đừng đi qua đi lại nữa.”
Cô còn có một talk show ở Lăng Thành.
Nghe Ninh Già Dạng nói vậy, Thương Dư Mặc nâng lông mi, giọng nói hơi khàn: “Tới khách sạn.”
Lúc này Ninh Già Dạng mới yên tâm.
Toàn bộ thân hình mảnh khảnh cuộn tròn trên ghế xe, mơ màng sắp ngủ.
Cô cũng không tùy ý xem anh là tấm đệm thịt như trước đây.
Rõ ràng là hai người cùng ở trong một mét vuông nhưng lại thấm đẫm cảm giác xa cách như núi và biển.
Thương Dư Mặc nghiêng đầu là có thể nhìn thấy hàng lông mi dài run rẩy của người phụ nữ đang ngủ, ngón trỏ bị cô cắn một cái lúc ở trong phòng riêng từ từ nâng lên, muốn chạm vào lông mi của cô.
Lúc này.
Vẻ mặt của Lục Nghiêu ngồi đằng trước bỗng trở nên nghiêm trọng: “Ông chủ, hình như chiếc xe trắng đằng sau đang theo đuôi chúng ta.”
Thương Dư Mặc nhàn nhạt đưa mắt nhìn.
Rồi sau đó thuận thế kéo thân mình của Ninh Già Dạng đã ngủ nằm lên đầu gối anh, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự sắc bén nghiêm nghị khó tả: “Để Vu Tấu đi xử lý đi.”
Vu Tấu là vệ sĩ của Thương Dư Mặc.
Trước kia được anh nhét vào nhóm vệ sĩ của Ninh Già Dạng.
…
Bốn, năm giờ sáng.
Lương Dư Quỳnh còn chưa ngủ.
Từ khi cô ta nhìn thấy dấu hôn hư hư thực thực trên cổ Ninh Già Dạng thì cô ta đã nóng lòng muốn tóm được nhược điểm của cô.
Lại không ngờ rằng.
Sau khi mấy phóng viên quen biết kia gửi cho cô ta vài tấm ảnh chụp thì không còn hồi âm gì nữa.
Lương Dư Quỳnh cầm điện thoại lướt từng tấm ảnh.
Tấm thứ nhất: Trong bãi đỗ xe, người đàn ông cao lớn như ngọc bế một người phụ nữ lên chiếc siêu xe màu đen.
Tấm thứ hai: Người đàn ông chống tay bên cạnh người phụ nữ, hơi hơi cúi người như chủ động hôn cô.
Mấy tấm ảnh còn lại đều là cảnh tượng thân mật giống vậy.
Tuy rằng cách khá xa, ảnh chụp cũng mờ mờ.
Nhưng trái tim của Lương Dư Quỳnh lại vô cùng hoảng hốt.
Người trong phòng riêng kia chắc chắn là Ninh Già Dạng, quả nhiên cô có gian phu.
Lúc nào cũng làm ra vẻ nữ thần lạnh lùng, thậm chí còn không chịu diễn cảnh hôn hay cảnh thân mật, nhưng lại lén lút làm ra những chuyện này.
Nhưng mà, người đàn ông này là ai.
Lương Dư Quỳnh nhìn một lúc lâu vẫn chưa nhìn ra.
Cô ta chỉ nhận ra làn váy màu trắng bạc được may thủ công rực rỡ lung linh kia của Ninh Già Dạng.
Chính chiếc váy này đã lấn át vẻ đẹp của cô ta trên mạng.
Ngón tay cầm điện thoại thoáng dùng sức.
Sau đó cô ta gọi cho phóng viên đã gửi ảnh chụp cho mình.
Cuộc gọi mất một lúc lâu mới kết nối được.
Lương Dư Quỳnh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn ảnh chụp rõ mặt của người đàn ông kia, thêm năm trăm nghìn nữa.”
Giọng điệu của phóng viên bên kia vô cùng mất kiên nhẫn: “Cô Lương, cô đưa thêm năm triệu nữa thì cũng vô dụng thôi, chúng tôi vừa ra khỏi cục cảnh sát đây này.”
Ai ngờ lại đụng phải một kẻ khó chơi.
Không nói hai lời, một đám vệ sĩ mặc đồ đen cản xe của bọn họ lại, trực tiếp cầm camera của bọn họ đưa tới cục cảnh sát.
Giày vò cả một buổi tối mới được ra ngoài.
Phóng viên nói tiếp: “Không khai cô ra là chúng tôi đã nể mặt cô lắm rồi, cô nhớ chuyển khoản tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần đấy.”
“Xui xẻo!”
Nói rồi người nọ trực tiếp cúp điện thoại.
Lương Dư Quỳnh tức giận tới mức suýt nữa vứt điện thoại ra ngoài.
Nhưng lại không có cách nào khác.
Cuối cùng chỉ có thể nén buồn nôn chuyển tiền cho bọn họ.
Nhìn mấy tấm ảnh vẫn còn lưu trong điện thoại, biểu cảm của Lương Dư Quỳnh vừa phải bỏ ra hai triệu trở nên tăm tối.
…
Sáng sớm, trận tuyết rơi suốt cả đêm dần dần dừng lại.
Một bài đăng dần hot trong khu hóng drama của Zhihu.
“Reng reng…”
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Sự yên tĩnh trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn bị phá vỡ, ngay cả không khí dường như cũng dao động một chút.
Ninh Già Dạng khép hờ mắt, sờ soạng tìm điện thoại.
Tối hôm qua cô trở về, hết tháo trang sức rồi lại tắm rửa, đi qua đi lại đến ba giờ mới chợp mắt, sờ vào được điện thoại, nhìn thời gian, mới 6 giờ 30 phút sáng.
Giọng của cô có hơi khàn khàn: “Chị Thư?”
Giọng nói vang dội của Ngôn Thư xuyên vào màng nhĩ.
“Em còn ngủ được!”
“Em và bác sĩ Thương bị người ta chụp trộm!”
Ninh Già Dạng nhìn về phía rèm cửa theo bản năng.
Lúc này rèm cửa đang được mở rộng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng bức tranh phủ màu bạc bên ngoài sau một đêm.
Thật đẹp.
Ninh Già Dạng chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn còn ngủ say bên cạnh.
Vì tối qua gội đầu nhưng không sấy tóc nên lúc này mái tóc xoăn đen nhánh của người đàn ông rối tung, càng làm nổi bật khuôn mặt vô cùng đẹp trai, có hơi lười biếng giống động vật họ mèo... ngoan ngoãn.
Từ trước tới nay Ninh Già Dạng không có sức chống cự trước mái tóc xoăn của anh.
Nhất là với độ dài bây giờ, khi cô không quá tỉnh táo, cô vừa định giơ tay ra xoa.
Bỗng nhiên dừng lại.
Trong lúc bọn họ còn đang rùng mình.
Ninh Già Dạng lười biếng dùng giọng mũi trả lời: “Ồ.”
Chân trần xuống giường.
Đôi chân nhỏ nhắn trẳng trẻo vừa chạm vào thảm thì eo lập tức bị người ta ôm lấy, giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Em đi đâu vậy?”
“Không đi đâu cả, em đang nói chuyện điện thoại với chị Thư.”
“Bỏ tay ra.”
Ninh Già Dạng vỗ vỗ mu bàn tay của anh.
Người đàn ông không buông tay, ngược lại lười biếng thuận thế nằm lên đùi cô: “Cứ nói chuyện ở đây đi.”
Cách lớp vải dệt tơ tằm mềm mại, thậm chí Ninh Già Dạng có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của người đàn ông phả vào bụng cô, mái tóc xoăn đẹp đẽ rối tung thỉnh thoảng lại cọ vào da thịt lộ ra ngoài của cô.
Lúc đầu cơ thể cô căng lên, sau đó phát hiện anh không có động tác nào khác thì cô mới dần dần thả lỏng.
“Anh đứng lên…”
“Đừng lộn xộn.”
“Ngồi dậy thì em sẽ không nhúc nhích.”
Trong lúc Ninh Già Dạng và Thương Dư Mặc đang lôi lôi kéo kéo, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói suy sụp của Ngôn Thư: “Nước đến chân rồi, vợ chồng hai người có thể đợi đến lát nữa rồi chim chuột được không?”
Lúc này Ninh Già Dạng mới nghe Ngôn Thư nói tới chuyện bài đăng.
Đã không thể tránh ra, thế là cô thuận thế ngồi dựa vào thành giường bọc da, mở máy tính bảng bên cạnh lên.
Lọt vào mắt là một bài viết với nhãn dán HOT.
Tiêu đề vẫn là những câu từ thu hút sự quan tâm của mọi người: “Trước mặt là ngọc nữ sau lưng là dâm nữ, tiết lộ đời tư hỗn loạn của nữ thần hàng đầu giới giải trí”
Chủ topic: “Mọi người đều biết, tiên nữ N với nhan sắc hàng đỉnh của chóp của giới giải trí không diễn cảnh hôn, không diễn cảnh thân mật, xưa nay đi theo hình tượng tiên nữ băng thanh ngọc khiết, nhưng tối qua trong tiệc đóng máy lại không nhịn được mà làm này làm kia với người ta trong phòng riêng (mọi người hiểu mà), Động tĩnh lớn lắm, thậm chí còn thu hút người khác tới xem, sau đó lúc tiên nữ N trở lại sảnh bữa tiệc, trên cổ còn có dấu hôn. Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, trong lúc vô tình truyền thông chụp được cô nàng chơi xe chấn lộ thiên với đàn ông ở bãi đỗ xe. Hình minh họa x8”
Bên dưới cư dân mạng bùng nổ…
[ Đậu má! Là tiên nữ N mà tôi đang nghĩ đến đấy à? ]
[ Không phải cô nàng đã có bạn trai rồi sao? ]
[ Lầu trên ngây thơ quá vậy, giới giải trí đều là ai chơi theo ý người nấy, có bạn trai thì làm sao, cho dù có chồng rồi cũng không sao cả, trong đoàn làm phim có đầy vợ chồng. ]
[ Vậy nên đây là sự thật sao? Trời ạ, giới giải trí lộn xộn quá. ]
[ Cái giới này loạn thật,