Người đàn ông mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh lam, màu sắc vô cùng cao cấp, lúc này cổ áo hơi rộng mở, để lộ ra dáng người cơ bắp khiến người ta thèm nhỏ dãi, bên ngoài cửa kính trong suốt, sau lưng là những tòa nhà cao tầng bị tuyết trắng phủ kín.
Ninh Già Dạng mím môi theo bản năng.
Giọng nói mềm mại dễ nghe có một chút trẻ con: “Quyến rũ không có tác dụng, em sẽ không cắn câu đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao Thương Dư Mặc lại không nhìn ra một thoáng hoảng hốt nơi đáy mắt cô.
Đầu ngón tay thon dài thong thả ung dung cọ qua cánh môi đỏ xinh đẹp ướt át kia, thản nhiên thở dài: “Rõ ràng rất mềm.”
“Nói tiếng người đi.”
Lòng bàn tay của Ninh Già Dạng chống lên giường, sau đó ngửa người ra sau để tránh sự quấy rầy của anh.
Tên đầu xoăn động vật họ mèo này học được chiêu này từ đâu vậy!
Thấy cô đã tỉnh táo lại, Thương Dư Mặc đứng dậy: “Ồ, nói em mạnh miệng.”
Ninh Già Dạng: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh vẫn nên câm miệng đi thì hơn.”
Sao Thương lười nhác lại bắt đầu trở nên nói nhiều như vậy?
Rõ ràng là làm người câm cuốn hút hơn nhiều.
Loa điện thoại truyền đến tiếng ho khan không nhịn được của trợ lý Lục: Anh ta còn ở đây đó!
Hai vị này trực tiếp xem anh ta là công cụ hình người không có tình cảm hay sao!
Vì sao lại bắt anh ta nghe tiếng cặp vợ chồng đang có nguy cơ ly hôn chim chuột với nhau chứ?
Hả.
Bây giờ có phải anh ta nên thức thời cúp điện thoại hay không?
Trong lúc trợ lý Lục đang chăm chú suy nghĩ, Thương Dư Mặc chủ động cúp điện thoại, chỉ để lại một câu: “Sao anh còn ở đây?”
Lục Nghiêu nhìn điện thoại đang vang lên tiếng tút tút, vô cùng khó hiểu: Sao anh ta còn ở đây?
Đương nhiên là bởi vì!
Còn chưa biết được anh có muốn tiếp tục tham gia cuộc phỏng vấn của người ta hay không đó!
…
Để thuyết phục Thương Dư Mặc ghi hình, Giang Vân Sầu có thể nói là liều mạng.
Suốt đêm tới Nam Thành để hẹn gặp Thương Dư Mặc.
Bởi vì lên máy bay vào buổi tối nên Ninh Già Dạng cũng không sốt ruột thu dọn hành lý.
Nhân lúc Thương Dư Mặc ra ngoài, cô lười nhác nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại.
Không ngờ người hâm mộ rất biết cách chơi.
Nhất là trong bài đăng Weibo mà Thương Dư Mặc dùng điện thoại của cô đăng kia, các fan bình luận sôi nổi:
[ Tôi muốn hỏi vì sao tiên nữ Ninh biết được hai thông tin bên lề này? ]
[ Tiên nữ đã từng thử rồi sao? ]
[ Hình như bác sĩ kia là mối tình đầu của tiên nữ, vậy nên thử với ai không cần nói cũng biết. ]
[ Đậu má! Quả nhiên rất biến thái!]
[ A a a a a! Tên bác sĩ biến thái kia vậy mà lại làm vấy bẩn em bé của bọn tôi như vậy! ]
[ May mà chia tay rồi, tên bác sĩ kia quá biến thái! ]
[…..]
Bác sĩ biến thái?
Ninh Già Dạng nghĩ đến mái đầu xoăn ngoan ngoãn kia của Thương Dư Mặc.
Là kiểu biến thái mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại?
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, khuôn mặt đẹp đẽ đeo một chiếc kính gọng vàng, ngón tay thon dài tái nhợt cầm dao phẫu thuật lấp lánh ánh bạc, mũi đao nhỏ máu, đứng giữa bầu trời đầy tuyết trắng, bên cạnh là cánh tay đứt lìa.
“Shhh…”
Bỗng nhiên có cảm giác hình ảnh chân thật quá.
Trong lúc Ninh Già Dạng đang nhìn căn phòng trống trải, cả người lạnh buốt.
Cửa phòng bỗng bị gõ vang.
Cô sợ tới mức suýt nữa thì hét thành tiếng.
May mà cô kịp thời kiềm chế bản thân.
Từ màn hình theo dõi cô thấy được đó là Tiểu Lộc, lúc này mới mở cửa: “Sao em lại tới đây?”
Không phải ban ngày đã cho em ấy nghỉ sao.
Tiểu Lộc nhìn trái nhìn phải, sợ rằng mình sẽ nhìn thấy cái gì đó không nên thấy, “Tiên giáng trần không ở đây ạ?”
“Ra ngoài bàn chuyện rồi.” Ninh Già Dạng mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt làm tôn lên da thịt trắng như ngọc, lúc này dù lười biếng thì trông cũng như người đẹp ngủ trong rừng.
Tiểu Lộc cười ha ha: “Cảnh tuyết bên ngoài đẹp như vậy, không ra ngoài chơi thì tiếc quá.”
“Không biết lần tiếp theo tới Nam Thành là khi nào, em cùng chị ra ngoài đi dạo nhé.”
“Không đi.”
Cái cằm tinh xảo của Ninh Già Dạng nâng lên, ra hiệu về phía cửa sổ: “Ở đây ngắm cảnh cũng không tệ.”
“Ôi trời, đi chơi đi, đi chơi đi mà chị.” Tiểu Lộc thân mang nhiệm vụ, muốn lôi kéo Ninh Già Dạng tới miếu Nguyệt Lão làm lễ bái tạ, “Ngày đầu tiên đổ tuyết đầu mùa ở Nam Thành, miếu Nguyệt Lão sẽ tổ chức hoạt động trao tơ hồng, rất thú vị, trùng hợp như vậy, không đi chơi thì tiếc lắm!”
Một tiếng sau.
Ngôi sao nữ bịt kín người ra phố.
Mùa đông ra đường cũng có chỗ tốt, đó chính là mặc dù bịt kín mặt mũi cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Ninh Già Dạng mặc một chiếc áo khoác len mỏng màu trắng kem, đội chiếc mũ len cùng màu, hai bên còn có hai quả cầu len đáng yêu rũ xuống, quấn quanh cổ là chiếc khăn lông cừu màu lam, lịch sự tao nhã nhưng cũng không kém phần tinh nghịch.
Đây cũng là nguyên nhân mà Ngôn Thư dám cho Ninh Già Dạng đi ra ngoài.
Thứ nhất là để giải sầu, thứ hai là che chắn kín mít thì người hâm mộ rất khó phát hiện ra.
Ninh Già Dạng không ngờ cách mấy tháng, mình lại tới đây lần nữa.
Lần trước tới đây không xin tơ hồng.
Lần này vừa rảo bước tiến vào trong miếu, cô đã được nhân viên công tác đứng ở cửa tặng cho một sợi.
Sợi tơ hồng thật dài nằm rũ trong lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ của cô gái, một cơn gió lạnh thổi qua, sợi tơ hồng phấp phới như muốn bay. Ninh Già Dạng nắm chặt theo bản năng.
Sau trận tuyết lớn, cả tòa miếu Nguyệt Lão trông giống như tiên cảnh, khiến lòng người không khỏi trở nên yên bình.
Lần này Ninh Già Dạng không từ chối.
Vì lúc này là giữa trưa nên người cũng không nhiều lắm.
Khuôn mặt hiền từ của Nguyệt Lão vẫn giống như trước.
Ninh Già Dạng ngay ngắn quỳ gối trên tấm đệm hương bồ màu đỏ vàng, chắp tay trước ngực, lòng bàn tay trắng như tuyết còn giữ sợi tơ hồng kia, nhắm hai mắt cầu nguyện.
Cả đời này, hi vọng cô có đủ may mắn để yêu đương với anh.
Cầu nguyện ba lần, Ninh Già Dạng thành kính quỳ lạy ba lần.
Lần thứ ba đứng dậy, bỗng nhiên một cơn gió thổi tới…
Một tập giấy mỏng bị gió thổi bay xuống từ đĩa bánh phu thê.
Ninh Già Dạng nửa quỳ nhặt lên.
Lọt vào tầm mắt là một cuốn kinh văn.
Nhưng chữ viết rồng bay phượng múa, khó khăn lắm mới có thể nhận ra đây là kinh Phật.
Ninh Già Dạng cho rằng mình hoa mắt, ngẩng đầu theo bản năng…
Không sai, đây là miếu Nguyệt Lão.
Vì sao kinh Phật lại xuất hiện ở đây?
Đặt trong lòng bàn tay, có thể nhận thấy chất giấy rất kém, nét mực cũng hơi bị nhòe, Ninh Già Dạng lật lật.
Cuối cùng đầu ngón tay dừng lại.
Nhìn thấy câu cuối cùng của cuốn kinh văn này: Nếu thế gian thật sự có Phật Tổ, chỉ nguyện phù hộ cho vợ con được bình an.
Khác với kinh Phật rồng bay phượng múa, mất kiên nhẫn.
Hàng chữ này có nét chữ cứng cáp, mơ hồ có thể nhận ra lúc ấy người viết đã thành kính thế nào khi viết những lời này.
Bỗng nhiên.
Nhìn những nét chữ xa lạ này, trái tim của Ninh Già Dạng bỗng đập loạn nhịp.
Nhưng ngay lập tức bị giọng nói của Tiểu Lộc cắt ngang: “Chị, người càng ngày càng nhiều, chúng ta phải đi thôi.”
“À, được thôi.”
Lông mi của Ninh Già Dạng khẽ rung động, phục hồi tinh thần.
Một lần nữa cuộn cuốn kinh văn lại, đặt lên trên bàn.
Hi vọng người chép cuốn kinh văn này có thể được như ý nguyện.
Trùng hợp bị Tiểu Lộc đang đi tới nhìn thấy, em ấy nghiêng nghiêng đầu, thật lòng cảm thán: “Không ngờ Nguyệt Lão thật sự quản lý rất rộng.”
Ngay cả chuyện của Phật Tổ cũng quản lý được.
Vậy chuyện của Thần Tài thì sao?
Tiểu Lộc thành tâm thành ý quỳ gối ở chỗ vừa rồi Ninh Già Dạng vừa quỳ, bái lạy một lần nữa.
“Xin Nguyệt Lão phù hộ cho con phát tài!”
Ninh Già Dạng quấn chặt khăn quàng cổ: “Không phải em đã bái rồi sao?”
Tiểu Lộc làm ra vẻ đương nhiên: “Vừa rồi là cầu tình duyên, lần này là cầu tài.”
Hiếm khi Ninh Già Dạng cạn lời.
Cô gõ nhẹ lên đầu cô gái nhỏ: “Đi nào!”
Gió bên ngoài có hơi lớn, thổi tan bông tuyết đọng trên đầu cành xuống đầu vai.
Gần như dung hòa thành một thể với áo khoác len màu trắng Ninh Già Dạng đang mặc.
Tiểu Lộc điên cuồng chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Ninh Già Dạng.
Rất có bầu không khí.
Ninh Già Dạng nhìn màn hình điện thoại, cực kỳ hài lòng, sau đó chuyển tiếp cho Thương Dư Mặc theo bản năng.
Đầu ngón tay thoáng khựng lại.
Lần này thay vì click back, cô kéo anh ra khỏi danh sách đen.
Sau đó sửa lại tên ghi chú một lần nữa.
[1 đêm 60 lần: Mèo tóc xoăn xấu xa dụ dỗ tiên nữ]
Sau đó mới chuyển tiếp ảnh chụp vừa ra lò cho anh.
Bọt Sóng Nhỏ Dập Dềnh: [ Thực tập sinh, cho anh thời gian nửa tiếng, chân thành khen ngợi vẻ đẹp của tiên nữ. Không được ít hơn một nghìn chữ. ]
Mười phút sau.
Thương Dư Mặc gửi tới một đoạn Lạc Thần phú, sau đó là một câu nói.
Sym: [ Vẻ đẹp của tiên nữ còn lộng lẫy thướt tha hơn cả Lạc Thần. ]
Toàn bộ bài Lạc Thần phú không tính dấu chấm câu vừa tròn 984 chữ, cộng thêm một câu phía sau của anh thì vừa