Ninh Già Dạng vừa nói dứt lời, không kìm được mà cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.
Lúc này mới phát hiện bản thân vừa nói chuyện, cánh môi có cảm giác đau như bị xé toạc.
Cô không còn tâm trạng để tra hỏi Thương Dư Mặc thêm một lần nào nữa, mím chặt đôi môi đỏ thẫm như nhuốm máu của mình, nhớ lại toàn bộ quá trình lúc cuối anh đặt cô vào tư thế nửa quỳ trên tấm thảm lông cừu ướt sũng “cầu thần bái phật” trong phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự tức giận, quay đầu đi rồi mặc kệ anh.
Thích đi đâu thì đi.
Dù sao thì trong lúc này không muốn nhìn thấy anh nữa!
Chẳng qua chỉ là không cẩn thận cắn mạnh vào yết hầu của anh thôi sao!
Phản ứng thái quá như vậy!
Sự u ám trong lòng Thương Dư Mặc bị hành động nhỏ này của cô khuấy động, lập tức tiêu tan không còn chút dấu vết nào.
Nhìn theo bóng lưng đến cả sau gáy cũng viết đầy chữ đáng yêu kiêu kì ấy, anh suy tư một lúc, sau đó nới lỏng cà vạt, quay người đi đến bên cạnh chiếc giường, cúi người mở chiếc tủ bên cạnh đầu giường ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khác với chiếc tủ sạch sẽ chỉ đặt vài cuốn sách trước đây, không biết bắt đầu từ khi nào, trong đó đã xếp ngay ngắn đầy những vị mật đào, cùng với một vài vị khác.
Đương nhiên bên cạnh còn đặt vài ống thuốc mỡ do Thương Dư Mặc tự điều chế.
Sau khi mở nắp, một hương bạc hà nhàn nhạt tỏa khắp không khí.
Ninh Già Dạng nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được bóng dáng có sức áp bức vô cùng lớn kia, anh đứng ở phía chiếc giường, không biết đang làm cái gì.
Ngay sau đó.
Mùi bạc hà càng ngày càng nồng nặc, khóe môi có chút lạnh.
Cô vô thức động đậy hàng lông mi, mở to hai mắt.
Đập vào mắt là khuôn mặt điển trai của người đàn ông.
Mái tóc bạch kim vì vừa được sấy khô nên hơi hơi cong, xõa xuống vầng trán có nước da trắng lạnh.
Đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc, vừa hay đang bôi thuốc lên cánh môi của cô.
Cô vô thức mím môi.
Nhưng lại bị một ngón tay thon dài và sạch sẽ ngăn lại, giọng nói của người đàn ông trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Đừng mím.”
Cánh môi của người phụ nữ mềm mại, ngón tay thanh mảnh của Thương Dư Mặc hơi khựng lại.
Một lúc lâu sau, sau khi thuốc mỡ trong suốt gần như đã thấm vào hết, mới chậm rãi thu tay lại.
Thuận tay miết nhẹ lên những vết thương nhỏ trên đôi môi của cô.
Đôi mắt tối sầm lại trong giây lát.
Ngón tay vô thức miết mạnh.
“Đau…”
Cuối cùng Ninh Già Dạng không chịu được nữa.
Một tay nắm chặt lấy cổ tay của anh, trong lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đỏ thẫm ánh lên sự tủi thân.
“Sắp không đau nữa rồi.” Ánh mắt Thương Dư Mặc bình tĩnh lại, bôi cho cô thêm một lớp thuốc mỡ nữa: “Anh đi đây.”
Ninh Già Dạng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: Đàn ông thối tha, mau cút đi!
Thương Dư Mặc cười nhạt véo má cô.
“Sói con mắt trắng qua cầu rút ván.”
Cái này trách ai?!
Ninh Già Dạng nhắm chặt hai mắt, mắt không thấy tim không đau. Thuốc mỡ the mát trên khóe môi lập tức làm dịu đi cảm giác nóng rát kéo dài trước đó.
Trong y học, chú mèo lớn lười biếng ham ngủ này vẫn khá đáng tin cậy, thuốc mỡ tự mình điều chế, vô dùng hữu dụng.
Không đến nửa tiếng, cô cảm thấy tất cả sự khó chịu trên môi đều tan biến hết.
Nhìn vào đôi môi đỏ giống như có gì đó không bình thường trong gương, Ninh Già Dạng nheo mắt trầm ngâm, nghi ngờ anh điều chế riêng ra loại thuốc mỡ chống sưng tấy này là vì có ý đồ khác.
Đang cảm thấy thoải mái, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
Lập tức gọi điện thoại đi.
“Anh cứ như vậy mà đi à??”
“Đồ tóc xoăn nhỏ bạch kim không biết xấu hổ!”
Nghe những lời nói vô cùng gấp gáp của Ninh Già Dạng, Thương Dư Mặc tựa lên ghế xe hơi làm bằng da thật vô cùng mềm mại, thản nhiên nói: “Ừm.”
Có vẻ môi của cô đã lành rồi.
Tiện thể báo cáo hành trình: “Đến bệnh viện một chuyến.”
Ninh Già Dạng khẽ hít thở, để giữ bình tĩnh cho bản thân.
Vẫn còn muốn đến bệnh viện.
Cái diễn đàn buôn chuyện kia của bệnh viện bọn họ, Ninh Già Dạng đã nhìn thấy rồi.
Thương Dư Mặc có bất kì thay đổi nhỏ nào, chắc chắn sẽ nằm trên hotsearch.
Cô dám cá rằng, chỉ cần Thương Dư Mặc xuất hiện ở cổng bệnh viện với mái tóc bạch kim này.
Không cần đến ba phút.
Bài đăng trên diễn đàn của bệnh viện số 1 Lăng Thành sẽ được cập nhật ngay.
Cô có thể đoán được tên bài đăng.
#Bất ngờ! Trai đẹp số 1 ở bệnh viện tôi nhuộm tóc bạch kim, rốt cuộc nguyên nhân là tại sao#
Sau đó không mất một vài phút.
Lập tức sẽ có người liên tưởng đến người nào đó lên hotsearch hôm nay.
Dù sao thì đồng nghiệp ngày nào cũng ở cạnh nhau, có đặc điểm là mái tóc bạch kim, rất dễ dàng nhận ra bóng dáng mờ ảo trong video.
Chết rồi, không bình tĩnh nổi nữa!
Ninh Già Dạng cao giọng: “Dừng xe lại ngay, để tài xế hoặc trợ lý Lục Nghiêu đi mua thuốc nhuộm tóc một lần cho anh, xịt lên trước rồi hãy ra ngoài!”
“Nếu như chút nữa để em thấy ảnh mái tóc xoăn nhỏ bạch kim trên diễn đàn của bệnh viện các anh, anh đừng có về nhà nữa!”
Sau đó lập tức tắt máy.
Hoàn thành mệnh lệnh hôm nay của “nóc nhà”.
Vì chiếc xe quá to.
Cộng thêm giọng nói của bà Thương, khiến cho trợ lý Lục Nghiêu ngồi bên ghế lái phụ có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Mắt mũi đều quan tâm, nhưng phải giả vờ như chưa nghe thấy.
Mãi đến khi chiếc Maybach gần tới bệnh viện, trợ lý Lục Nghiêu mới ho nhẹ một tiếng: “Ông chủ, có cần thuốc nhuộm tóc không?”
Bầu không khí trong xe đột nhiên đóng băng.
Một lúc lâu sau.
Dường như có thể nhìn thấy bảng hiệu lớn của bệnh viện số 1 Lăng Thành, giọng nói thờ ơ của Thương Dư Mặc mới chậm rãi vang lên: “Dừng xe.”
Vừa hay là một hiệu thuốc tổng hợp.
Lục Nghiêu lập tức xuống xe chọn một bình xịt nhuộm tóc dùng một lần màu đen.
Bây giờ ngành công nghiệp nhuộm tóc cũng khá phát triển, loại nhuộm tóc dạng xịt này, hầu như tiệm thuốc nào cũng bán, chỉ có điều khá ít người mua màu đen, nhân viên tiệm thuốc tìm rất lâu mới tìm được ở dưới đáy thùng.
Khi Thương Dư Mặc xuất hiện ở cổng bệnh viện.
Mái tóc màu bạch kim sáng chói lóa mắt kia đã trở lại là mái tóc đen.
Lục Nghiêu tỉ mỉ nhìn người đàn ông với mái tóc đen, cảm thấy vẻ lạnh lùng trước đây đã biến mất rất nhiều rồi.
Chủ yếu là mái tóc bạch kim của ông chủ thực sự quá khó tin, cái khí chất không màng thế sự thật sự đã đạt đến đỉnh cao.
Lúc này.
Khoa phẫu thuật thần kinh, văn phòng của viện trưởng.
Thấy đã sắp được hai tiếng rồi mà Thương Dư Mặc vẫn chưa đến, viện trưởng nhìn nhân vật nổi tiếng trong giới y học đang ngồi trên ghế sô pha này, trên trán không khỏi đổ mồ hôi.
Có chuyện gì với bác sĩ Thương vậy.
Thân là hậu bối mà lại để ông Bùi phải đợi lâu như vậy!
Sau hai giờ năm phút.
Thương Dư Mặc mới thờ ơ mà gõ cửa bước vào.
Bùi Chước Chước vốn dĩ đang cụp mắt ngồi bên cạnh ông Bùi ngước mắt nhìn lên.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, mái tóc hơi xoăn nhẹ buông xuống vầng trán thanh tú, vẫn thờ ơ với tất cả mọi người như mọi khi.
Cô ta đứng dậy, từ từ vuốt phẳng những nếp gấp trên váy, trang điểm vẫn xinh đẹp thanh tú như cũ: “Dư Mặc…”
Thương Dư Mặc lơ đi, nhìn về phía ông Bùi, nhàn nhạt chào hỏi: “Thầy.”
Ông Bùi nhìn họ, không khỏi thở dài.
Ban đầu đối với chuyện cháu gái thích Thương Dư Mặc, ông ấy tán thành.
Nếu như Thương Dư Mặc là cháu rể của mình, ít nhất nhà họ Bùi bọn họ có thể huy hoàng thêm 100 năm nữa.
Đáng tiếc….
Hiện giờ biến khéo thành vụng.
Ông Bùi nhìn sang viện trưởng, trên khuôn mặt già nua điềm đạm như muốn nói đừng xen vào: “Chúng tôi có chút chuyện riêng cần bàn.”
Viện trưởng rất có mắt nhìn mà chạy lấy người.
Ai ngờ, Thương Dư Mặc rất bình tĩnh nói: “Nhà họ Thương và nhà họ Bùi không hề có chuyện riêng tư.”
Viện trưởng: “…..”
Đi cũng không được, không đi cũng không được.
Anh cứ vậy mà không cho ngôi sao sáng của giới y học mặt mũi, thật sự sẽ tốt sao?
Truyền ra chắc chắn sẽ bị dán cái mác không tôn sư trọng đạo.
“Thôi.”
Dường như ông Bùi hổ thẹn với anh, kéo Bùi Chước Chước: “Đứa cháu gái đáng thất vọng này của thầy bởi vì đố kị mà gây thêm phiền phức cho con và vợ con rồi, hôm nay đến xin lỗi con.”
Bùi Chước Chước nghĩ đến trước đây, ông nội đe dọa cô ta.
Nếu như cô ta kiên quyết