Trong lúc hai người giằng co, cô suýt bị ngã xuống.
Vì bối cảnh phim đang là mùa hè nên giữa tiết trời lạnh, Ninh Già Dạng mặc quần bò áo phông, lạnh cóng đến mức mặt trắng bệch.
Được thợ trang điểm đánh phấn má hồng mới trông khá hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc áo khoác trắng rộng rãi phủ bên ngoài cũng không thể giấu hết được bóng dáng mảnh mai yếu ớt.
Nhất là trong gió lạnh trên sân thượng, hoàn toàn tương phản với người phụ nữ bị bệnh hơi mập mạp.
“Cut! Tốt lắm, làm lại lần nữa.” Đạo diễn rất hài lòng cảnh quay nhưng có cảnh quay đặc tả vừa rồi, diễn viên quần chúng đóng vai người bệnh bị run.
Ninh Già Dạng nhận ra diễn viên quần chúng này hơi sợ lạnh nên nhẹ nhàng hướng dẫn mấy câu rồi an ủi: “Sẽ xong nhanh thôi, quay xong mời cô uống trà sữa nóng.”
Diễn viên quần chúng thấy cô không những không giận mình gây phiền phức mà còn an ủi chỉ bảo cho mình thì lập tức thở phào, hứa hẹn: “Cô Ninh gầy như vậy còn chịu được lạnh, tôi mập thế này cũng có thể chịu được!”
“Phải học tập cô.”
Lần này chỉ quay một lần là xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao Ninh Già Dạng lại không sợ lạnh, cô lạnh cóng người luôn rồi.
Chắc chắn nhiệt độ hôm nay là âm độ!
Đúng lúc cô đang được hạ xuống thì bỗng nhiên bên ngoài đoàn làm phim có tiếng huyên náo.
Ninh Già Dạng còn cách mặt đất 5 mét, có thể nhìn thấy rõ có một người đàn ông mặc áo khoác có hai hàng khuy màu đen giản dị chầm chậm đi tới.
Thiết kế dáng dài nếu không có tỉ lệ cơ thể đẹp và vóc người cao thì khó mặc đẹp nổi.
Người tới mặc chiếc áo khoác kiểu kinh điển này toát lên được sự cao quý lạnh lùng, như thể hàng may đo riêng vậy.
Là…
Thương Dư Mặc.
Thương Dư Mặc vốn đang hờ hững nói chuyện với nhà sản xuất.
Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng yếu ớt treo giữa không trung, ánh mắt anh sa sầm: “Hạ cô ấy xuống đi.”
Nhân viên công tác mải nhìn tiên đọa phàm, quên cả việc của mình.
Nghe vậy, mất mấy giây mới hiểu ra, vội vàng hạ Ninh Già Dạng và diễn viên quần chúng kia cùng xuống.
“À, được được được!”
Đừng nói là nhân viên công tác, ngay cả Ninh Già Dạng cũng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
Rất không vui.
Ngoại hình như vậy còn xuất đầu lộ diện, trêu mèo chọc chó!
Không tuân thủ nam đức!
Ninh Già Dạng vừa đáp xuống đất, vẫn chưa đứng vững, thoáng liếc sang bên chỗ diễn viên quần chúng xuống chậm hơn cô vài giây, con ngươi co lại: “Cẩn thận!”
Cáp treo của diễn viên quần chúng bỗng đứt trước khi kịp tiếp đất, cả người đối phương lao về trước.
Đối diện chỗ đó là một góc máy nhọn cứng.
Ninh Già Dạng bất giác túm đầu dây cáp đứt sau lưng của đối phương lại.
Nhưng do sức yếu, cơ thể lại đang tê cứng nên chỉ kéo lệch ra được một chút, chính mình cũng ngã sấp xuống theo.
Một cánh tay va xuống mặt đất trước.
Cơn đau bỗng nhói lên.
Ninh Già Dạng vốn yếu ớt sợ đau, làn da lại rất mỏng, quan trọng là cô yêu da mình như mạng sống, lúc này vừa đau vừa sợ.
Để lại sẹo thì sao bây giờ?
Gãy xương thì sao bây giờ, sau này xương không lành lại bình thường thì sao bây giờ?
Biểu cảm vốn đang lạnh nhạt của Thương Dư Mặc cách xa mười mấy mét bỗng đổi sắc.
Anh bỏ mọi người lại sau lưng, chạy hai ba bước về phía Ninh Già Dạng.
Không một ai từng thấy tiên giáng trần vội vã như vậy.
Lục Nghiêu đau đầu.
Đoàn phim đông người như vậy, ngoại trừ đạo diễn và các sếp của đoàn phim từng tham gia bữa tiệc rượu ở hội quán lần đó là biết quan hệ của Thương Dư Mặc và Ninh Già Dạng ra, những người khác hết sức bất ngờ.
Chứng kiến tiên giáng trần có bệnh thích sạch sẽ lạnh nhạt, không gần nữ sắc trong truyền thuyết phủ áo khoác sạch sẽ của anh lên vai diễn viên vào vai nữ chính của đoàn phim họ, sau đó thuần thục bế bổng người ta lên.
Ninh Già Dạng rưng rưng nước mắt ngẩng mặt lên: “Liệu có bị sẹo không? Có bị gãy xương biến dạng không?”
Thương Dư Mặc nghiêm mặt đi thẳng về phòng nghỉ, lạnh giọng gọi nhân viên trong đoàn: “Dẫn tôi đi lấy hộp cứu thương.”
Sau đó cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng tận xương: “Không phải em vừa xấu vừa không lương thiện hay sao? Cần em cứu à?”
Ninh Già Dạng chớp chớp mắt đầy vô tội.
Nước mắt trên mi lập tức trào ra theo phản ứng sinh lý: “Phản xạ có điều kiện ạ...”
Nữ trợ lý đoàn phim đi bên cạnh dẫn đường: “???”
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đã nghe được gì?
Vì sao cứ có cảm giác cuộc nói chuyện của hai người nghe là lạ?
Nhưng lại không chỉ ra được là lạ ở điểm nào?
Thời nay, hàng xóm toàn đối xử với nhau như thế này à?
Trái lại, Lục Nghiêu phản ứng nhanh nhạy nói với mọi người đang nghệt ra: “Bác sĩ Thương thấy có người bị thương là không thể khoanh tay đứng nhìn được, bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp.”
Sau đó nhìn thấy diễn viên quần chúng được Ninh Già Dạng cứu bị trầy đầu gối một mảng to thì im lặng mấy giây: “Tôi dìu cô đi bôi thuốc.”
Nữ diễn viên quần chúng phủi bụi đứng dậy: “Bị thương ngoài da thôi, tôi da dày thịt béo, không sao hết, cũng không để lại sẹo đâu.”
“Da cô Ninh mỏng như vậy, không chừng là gãy xương.”
“Bác sĩ Thương lo cho cô Ninh trước là bình thường thôi.”
Bình thường sao?
Trong đầu mọi người hiện ra cảnh tượng người đàn ông tác phong nhẹ nhàng, tấm lòng rộng mở bỗng lạnh mặt, chạy tới đó.
Không khí chìm vào im lặng một lần nữa.
Đạo diễn cầm loa, suy nghĩ một lát.
Lần này Thương Dư Mặc chịu đến đây, một phần là do phía nhà đầu tư đích thân đi mời nhưng công lao lớn nhất chắc chắn thuộc về Ninh Già Dạng.
Nếu không sao vị vua không vương miện của giới y học này lại tự hạ thấp địa vị đi làm cố vấn y khoa cho đoàn phim của họ chứ.
Để tránh mất vị cố vấn y khoa này, ông ta quyết đoán thu dọn hậu quả: “Nhớ là mọi người đều đã ký thỏa thuận giữ bí mật rồi đấy, ai dám nói linh tinh với bên ngoài sẽ bị cấm hoạt động nghệ thuật.”
Ở đây ngoài Lục Nghiêu ra, tất cả đều là người của đoàn làm phim.
Trước khi tham gia vào đoàn phim, nhất định phải ký thỏa thuật giữ bí mật, nhất là phim truyền hình chính thống quay dưới dạng khép kín, nếu có phong thanh gì bị rò rỉ thì rất dễ điều tra ra là do ai.
Đều là người lăn lộn trong nghề.
Vốn dĩ mọi người còn không dám chắc nhưng nghe đạo diễn hô loa như vậy xong thì mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Ôi trời!!!
Hóa ra tiên giáng trần nổi tiếng của giới y học với hình tượng yêu chiều vợ cũng bao nuôi nữ minh tinh xinh đẹp làm tình nhân!!!
Giới