Hướng Lâm nhìn khay cà rốt của Bạch Nhất Dương thì không khỏi thở dài.
Lão đại nhà mình lần này là nghiêm túc theo đuổi người ta thiệt sao.
Ngay cả món cà rốt cậu ta ghét cay ghét đắng mà còn đổi với học bá kia kìa.
Nay còn bày đặc rủ mình đến nhà ăn của trường, ai ngờ phát hiện menu có cà rốt cậu ta liền gọi đầu bếp trong nhà đem đồ ăn riêng đến.
Bây giờ thì sao, ghét của nào trời trao của đấy
Đôi mắt của Hướng Lâm sáng rực lên,chăm chú quan sát người nào đó chuẩn bị nếm mùi vị cà rốt kia.
Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng biểu cảm đấy của anh,chỉ nghĩ thôi Hướng Lâm đã thấy sướng rơn cả người.
Anh nhìn khay thức ăn của mình,đôi mắt đen láy không có một chút biểu cảm nào.
Đôi tay với những khớp xương hoàn mỹ cầm lấy đũa gắp một miếng cà rốt bỏ miệng.
Quả thật từ nhỏ anh đã kiêng kị ăn nhất là món này,phải nói là cực kì ghét.
Bây giờ lại phải ăn nó trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy có chút vui.
Vì là anh đã tìm được điểm chung với cô gái anh thích,một sở thích kì lạ là ghét ăn cà rốt.
Nghĩ thôi đã thấy có chút buồn cười.
Cho dù là ăn món mình ghét nhưng anh chẳng biểu hiện một chút chán ghét nào trên khuôn mặt chỉ yên tĩnh ngồi ăn.
Cho đến khi Hướng Lâm ngồi đối diện trề môi thì anh mới nhếch mép cười.
Trình Lam là người ăn xong đầu tiên,cô nàng chủ động rót nước vào ba ly.
Đưa qua cho Sở Ngữ Yên cùng Bạch Nhất Dương duy chỉ có Hướng Lâm là không có.
Rót nước xong cô còn không quên liếc nhìn khiêu khích Hướng Lâm một cái.
Bên này Sở Ngữ Yên cũng ăn xong phần của mình,thức ăn hôm nay đặc biệt ngon.
Quả nhiên người giàu thì đồ ăn cũng khác hẳn.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô nhìn người con trai ngồi kế bên rồi cất giọng mềm mại.
-Cảm ơn đồ ăn của cậu nha.
Anh còn đang chiến đấu với khay cơm cà rốt liền nghe giọng nói mềm mại của cô thì thức ăn trong miệng cũng dễ dàng chui tọt vào bụng không hề cảm thấy khó ăn chút nào.
Đôi mắt của anh nhìn xuống,chạm mắt cùng cô gái nhỏ.
Giọng nói cưng chiều không sao tả hết.
-Lần sau lại mang cho cậu một phần nhé.
Lời từ chối bên miệng chưa được nói ra thì có giọng nói khác chen vào.
Một nữ sinh thân hình mảnh khảnh,mái tóc tết rất đẹp nằm gọn một bên vai tiến đến cạnh bàn của họ.
Giọng mềm như bông vang lên.
-Nhất Dương,hôm nay cậu cũng đến nhà ăn sao.
Tớ ngồi xuống ăn cùng cậu nhé.
Ánh mắt của anh vẫn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngữ Yên,không hề bị giọng nói kia tác động đến càng không để ý người kia là đang nói chuyện cùng anh.
Bây giờ anh chỉ muốn trò chuyện với cô thôi.
Giọng thiếu niên trầm khàn nhưng không kém phần như muốn mê hoặc lòng người.
-Khi nãy cậu muốn nói gì thế,tớ vẫn đang nghe nè.
Cô chớp đôi mắt nước của mình nhìn anh rồi lại nhìn khuôn mặt tối sầm lại của nữ sinh kia.
Ánh mắt đấy cô rất rõ ràng cũng không phải chưa từng thấy qua.
Chính là đôi mắt dò xét cô từng li từng tí còn pha thêm sự khinh miệt trong đó.
Đột nhiên ăn cơm thôi lại gặp trúng cảnh tượng này.
Tốt nhất cô nên trả lời anh rồi rời khỏi đây thôi,nữ sinh kia hẳn là rất thích Bạch Nhất Dương.
Cô không muốn làm kì đà cản mũi đâu lỡ lại trút họa vào thân thì khổ.
-Không có gì đâu,tớ cùng Trình Lam lên lớp