Hướng Lâm một bên cũng thấy sốt ruột thay,đứng đợi lâu không thấy người bụng cũng đói meo lên.
Cậu chàng quay sang định nói thì anh đã lên tiếng trước.
-Cậu đi ăn trước đi.
Không đợi Hướng Lâm kịp trả lời anh đã nhanh chân đi mất.
Hướng Lâm nhìn bóng lưng cao lớn ấy mà trề mỏ:Cái người này sao cứ tự làm theo ý mình vậy cũng không nghe người ta nói gì hết.
Hết cách Hướng Lâm đành tự đi ăn một mình vậy,di động trong túi của cậu chàng rung lên.
Vừa đi Hướng Lâm vừa mở di động lên xem là tin nhắn của mẹ.
Hôm nay học xong thì qua nhà Bác Trình đi.
Con bé Trình Lam lại phát bệnh rồi,con qua đó hỏi thăm người ta một chút đừng suốt ngày như chó với mèo nữa
Hướng Lâm thở dài nhìn màn hình cũng trả lời đại một câu liền cất di động.
Chuyện là cha mẹ của anh làm ăn ở nước ngoài,từ nhỏ anh vẫn là sống ở nhà Trình Lam.
Nói gọn hơn thì cái con nhỏ đàn ông đấy là thanh mai trúc mã với anh đấy.
Không nghĩ nhiều nữa lo lấp đầy cái bụng mới là ưu tiên.
----------------------
Bên này Bạch Nhất Dương vừa đi tới cửa lớp chọn thì liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp trên bàn.
Anh nhẹ chân đi lại bàn của cô,tự nhiên mà kéo ghế bên cạnh ngồi vào.
Người nào đó đang ngủ cũng không cảm nhận được gì.
Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào có chút chói cô liền đổi tư thế nằm,quay mặt sang hướng ngược lại.
Cũng không phát hiện ra có người ngồi ngay bên cạnh cứ thế mà ngủ ngon lành.
Sở Ngữ Yên một thân đồng phục rộng thùng thình,tóc dài khuôn mặt trái xoan,xinh đẹp nhã nhặn lịch sự.
Vẻ đẹp trong sáng của cô như hớp hồn người khác.
Nhất thời anh mải ngắm quên mất luôn mục đích tới đây.
Qua khoảng trừng 20p sau anh mới chậm chạp lôi di động ra nhắn cho đầu bếp ở nhà chuẩn bị hai hộp cơm đem tới trường.
Mọi hôm anh vẫn là trực tiếp nhắn trao đổi món cùng đầu bếp luôn cũng không phiền qua quản gia.
Ngồi không cũng chán anh liền kê đầu lên tay nằm đối diện cô.
Khoảng cách lúc này gần đến nỗi anh có thể nghe rõ được từng nhịp thở đều đặn của cô.
Hương thơm dễ ngửi của cơ thể thiếu nữ xộc thẳng lên mũi của anh.
Mê đắm mà lưu luyến không rời.
Tình cảnh bây giờ anh ngủ được mới là lạ chỉ đành nằm đó nhìn cô mãi thôi.
Cũng không biết là qua bao lâu nữa cho tận đến lúc người đưa cơm hộp đến thì anh mới dời tầm mắt.
Chân dài tiến đến nhận cơm hộp rồi lại trở vào.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang ngủ ngon anh không đành lòng đánh thức cô đâu chỉ là sắp vào học rồi cô còn không dạy ăn cơm thì sức đâu mà học.
Với cơ thể nhỏ nhắn đấy thì có chịu nổi cơn đói không chứ.
Thế là anh đưa tay day day vai của cô,một lần hai lần rồi ba lần cũng không thấy cô tỉnh dậy.
Anh đưa tay sờ lên chán của cô thì liền cứng người.
Sao lại nóng như vậy chứ,cô nhóc này sốt đến nơi mà không biết gì sao.
Không kịp để đứng ngẩn ngơ nữa anh liền dứt khoác bế bổng cô lên đi nhanh ra khỏi lớp.
Bước chân ngày một nhanh tiến đến phòng y tế.
Vào giờ này các bạn học cũng đang dần vào lại lớp học.
Hành lang cũng đông dần lên,ai nấy đều hốt hoảng nhìn lấy anh.
Lão đại đang bế ai thế kia vẻ mặt