Không kịp nghe anh trả lời thì di động liền tắt máy ngang.
Cô rất ít dùng đến điện thoại nên không để ý nhiều đến lượng pin,bây giờ nó liền sập nguồn luôn rồi.
Nhét đại điện thoại vào túi áo khoác cô mau chóng đi đến cửa chính.
Lúc này trong phòng khách đã không còn ai hẳn là hai người kia về rồi.
Cô xỏ lấy dép đi bên ngoài rồi đi nhanh về phía thang máy.
Lúc này bên ngoài sắc trời đã tối hẳn nhưng bên trong sảnh chung cư lại sáng trưng.
Nhìn từ xa cô liền nhận ra bóng lưng của anh.
Bóng lưng cao lớn,dáng người thẳng tắp mà tựa vào bồn hoa lớn bên ngoài.
Dù là ở khoảng cách xa nhưng trông anh cực kì chói mắt,sáng ngời ngời như thể mọi ánh sáng đều tập trung trên người của anh vậy.
Cô tiến lại bên cạnh anh,hơi thở có hơi hỗn loạn do vừa chạy nhanh xuống.
Giọng nhỏ mềm tựa lông vũ vang lên.
-Di động của tớ hết pin nên cúp ngang mất.
Hai mắt đen láy của anh nhìn cô rồi đưa tay với gọn làn tóc ra sau tai,chỉ vừa nhìn rõ ngũ quan của cô anh liền nhíu mày.
Bàn tay đang đặt trên bả vai cô có hơi siết lại.
Sau lại thả lỏng sờ nhẹ vào bên má sưng đỏ của cô gằn giọng.
-Ai đánh cậu?
Tầm mắt cô dời lên,chạm phải ánh mắt sắc lạnh kia của anh.
Lòng chợt run lên nhưng vẫn nhỏ giọng lái sang chuyện khác,mặt hơi nghiêng đi tránh ánh mắt đấy của anh.
-Muộn vậy rồi cậu tìm tớ có chuyện gì sao.
Mặt mày Bạch Nhất Dương tái nhợt lại,khuôn mặt cô vừa dời đi thì tay anh liền đặt trên không siết chặt nắm đấm lại rồi hạ xuống.
Cô không muốn nói thì anh cũng tự tìm cách để biết được.
Hơi thở gấp gáp không chịu nổi liền được anh kiềm lại.
Anh cũng không trả lời cô, liền dẫn cô ngồi vào chiếc xe đang đậu gần đó.
Cô rất ngoan ngoãn mà để anh kéo đi vừa ngồi vào ghế xe thì tài xế liền nhấn ga chạy.
Không đợi cô hỏi thì anh đã lên tiếng.
-Dẫn cậu đi ăn tối trước.
Chỉ một câu rồi anh liền dời tầm mắt xuống di động,chăm chú xem thứ gì đó.
Cô biết rõ tính khí người này,đã muốn làm gì thì cô có từ chối anh cũng không buông tha đâu.
Nên mới nghe lời mà đi theo anh cũng không từ chối.
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng lớn có tên là*Lâu Lan Quán*.
Cô biết nhà hàng này,trước đây từng được dì Chu dẫn đến ăn một lần.
Giá cả ở đây cực kì đắt không gian lại vô cùng yên tĩnh không hề náo nhiệt như những nơi khác.
Nhìn vẻ mặt thất thần của cô gái nhỏ,anh liền nắm gọn lấy cổ tay cô dẫn vào bên trong.
-Đi vào bên trong thôi ngoài này lạnh.
Anh dẫn cô đến một gian phòng ăn cho hai người,nội thất ở đây đa phần làm từ gỗ.
Vì thế không gian luôn có một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu của gỗ tỏa ra.
Để cô ngồi vào chỗ anh không nói câu nào rồi rời đi.
Nhìn vẻ mặt tức giận kia của anh cô cũng không dám hỏi nhiều.
Không biết từ bao giờ cô liền ỷ lại vào anh như thế dường như dần dần mọi việc cô đều ngoan ngoãn mà nghe theo anh.
Khoảng trừng 10 phút sau thì anh cũng quay trở lại.
Trên tay cầm một túi giấy nhỏ cô cũng không nhìn được vật ở bên trong.
Cho đến lúc anh kéo ghế ngồi kế bên cô rồi lôi từng thứ ở bên trong ra.
Cô sững sờ nhìn một loạt lọ thuốc trị rát,giảm sưng,trị bỏng!.
Khoảng trừng 20 lọ thuốc khác nhau.
Nếu cô mà còn không tỉnh táo lên tiếng nữa thì hẳn cái người này sẽ bôi từng thứ lên da mặt cô luôn.
Anh đây là