Ánh nắng rực rỡ của ngày hè xuyên qua lớp kiếng trong suốt chiếu vào cô gái đang say giấc trên giường, mặc kệ không khí trong nhà đang náo nhiệt vì chuẩn bị hôn lễ của Kiến Nhật Nguyệt sẽ diễn ra vào buổi tối, đối với Vu Yên Nhi, Kiến Nhất là nhất, đồ ăn ngon là nhì, giấc ngủ là ba, cô sẽ thật sự phát điên nếu bị cướp mất một trong ba điều quan trọng nhất đối với cô.
Cửa phòng bật mở, bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà, cơ thể toát lên sự ấm áp tiến đến bên cạnh Vu Yên Nhi, những ngón tay thon tay mềm mịn khẽ tém gọn tóc đang che trước mặt cô, dịu dàng đánh thức cô dậy: “Nhi Nhi”
Vu Yên Nhi mắt nhắm mắt mở hé nhìn, bỗng rơi vào tầm mắt là bó hoa hồng cực kỳ to được bao bằng giấy đen, cô giật mình ngồi dậy chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vẫn còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kiến Nhất mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài màu đen, trên gương mặt luôn hiện lên nụ cười ngọt ngào. Anh bỗng lấy trong túi ra một hộp vuông màu đỏ nhung mở ra, anh cúi người đồng thời đưa nhẫn ra trước mặt Vu Yên Nhi, từ tốn cất lời: “Nhi Nhi, em có đồng ý trở thành ánh nắng đời anh không?”
Đến lúc này Vu Yên Nhi mới thực sự tỉnh ngủ, gương mặt ngơ ngác lúng túng vội vã gật đầu: “Em... em...”
Trước dáng vẻ bối rối của Vu Yên Nhi, nụ cười trên môi Kiến Nhất càng rạng rỡ, anh đặt bó hoa xuống giường, lấy chiếc nhẫn trong hộp, cầm lấy tay cô đeo vào, chiếc nhẫn này là kim cương thật do anh dùng tiền của mình để mua, tuy không to bằng người khác nhưng đó là những gì anh có.
Đeo xong nhẫn, Vu Yên Nhi không khống chế được cảm xúc trong lòng liền bật khóc, ngoài nước mắt ra cô không còn cách nào để có thể diễn tả được hạnh phúc trong lòng mình, những chờ đợi của cô đều không hề vô nghĩa.
Đến khi Kiến Nhất ôm lấy Vu Yên Nhi vỗ về, cô mới nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình liền khóc lớn tiếng hơn.
Đang yên đang lành Vu Yên Nhi bỗng khóc nức nở đầy uất ức, Kiến Nhất hoang mang vội dỗ dành: “Em làm sao vậy?”
“Sao anh lại cầu hôn lúc em xấu xí thế này, mặt chưa rửa, tóc chưa chải, đồ đẹp chưa kịp mặc...”
“Anh không làm như vậy thì làm sao bất ngờ, đúng không?” Kiến Nhất cười khổ, dùng tay lau nước mắt trên trên mặt cô.
Vu Yên Nhi lập tức ngừng khóc, biểu cảm ngỡ ra, liền gật đầu thừa nhận: “Đúng rồi”
Kiến Nhất bật cười xoa đầu Vu Yên Nhi đầy ôn nhu, trước đó anh cũng đã có chút lo lắng khi không biết cách nào để làm cô bất ngờ khi đã thông báo trước, chỉ còn có thể tận dụng lúc cô không tỉnh táo đánh úp, không ngờ lại vô cùng thành công.
Chuẩn bị chạm mốc bảy năm bên nhau, vạch xuất phát từ những đứa trẻ, trải qua một đoạn đường dài đích đến cuối cùng được đặt chân bởi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi. Ngày đó thích nhau vì những xúc cảm đầu đời, hiện