Trong ký ức của Vu Yên Nhi, khi còn bé cô và Kiến Nhất được hai mẹ tắm chung, cô đã nhìn thấy thứ được gọi là trái ớt nhỏ của Kiến Nhất, nó quả thật rất giống ớt nhưng không phải màu đỏ hay xanh lá mà cô thường thấy.
Đến tận hiện tại Vu Yên Nhi vẫn còn nhớ mẹ Kiến còn dặn cô sau này lớn lên phải giúp Kiến Nhất bảo vệ "nó" thật tốt, tuyệt đối không được cho người khác chạm vào.
Thời gian ở Úc, Vu Yên Nhi từng học qua tiết Giáo dục giới tính, những hình vẽ về giới tính vốn từ lâu không còn tồn tại trong trí nhớ của cô.
Dù sao đâu phải Vu Yên Nhi chưa từng thấy qua, Kiến Nhất cứ nhất quyết không cho cô xem khiến máu tò mò trong người cô sắp trào ra ngoài.
Mặc kệ sự phản đối từ chính chủ, Vu Yên Nhi vẫn nhào đến trước mặt Kiến Nhất, nụ cười tươi rói trên môi cô tắt lịm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào "trái ớt khi xưa" không chớp. Mặt cô đỏ bừng bừng như trái cà chua chín mọng, biểu cảm vô cùng sốc.
Mặt Kiến Nhất đơ ra, anh nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo, vừa định lên tiếng thì Vu Yên Nhi đã chạy ào ra ngoài đóng ầm cửa lại. Kiến Nhất khổ tâm không còn lời nào để miêu tả tâm trạng rối bời của anh lúc này.
Khi Kiến Nhất ra khỏi phòng tắm, Vu Yên Nhi nằm ở trên giường trùm chăn kín mít, không để lộ bất cứ thứ gì, kể cả một sợi tóc cũng không. Anh bước vòng qua mép giường bên kia, chậm rãi kéo chăn thấp xuống, dưới lớp chăn Vu Yên Nhi tóc tai rũ rượi, khóc đến mặt mày ướt mem.
Mắt Vu Yên Nhi nhắm chặt, khóc nấc không ngừng, nét sợ hãi hiện lên, e là sẽ ám ảnh vào tâm trí cô.
Kiến Nhất ôn nhu tém những sợi tóc bết dính trên mặt Vu Yên Nhi ra sau, ngón tay cái vuốt nhẹ qua mắt cô, lau đi dòng nước nóng hổi đang tuôn ra. Anh ngay giây phút này khổ sở từ trong ra ngoài, đều tại cô nhất định đòi xem, xem rồi lại phản ứng như thế này thì bắt anh phải làm thế nào?
"Anh đã nói là đừng, em lại không nghe"
Vu Yên Nhi mở mắt, bộ dạng ấm ức khóc lớn tiếng hơn: "Em không biết... A... Nó đã lớn như vậy"
Kiến Nhất khóc không được, cười cũng chẳng xong, cơ thể khi phát triển thay đổi là lẽ đương nhiên, anh không thể khống chế tự nhiên. Có điều Vu Yên Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn những thứ có hình dạng khác lạ chắc chắn khiến cô không thể chấp nhận ngay hiện thực, anh vuốt đầu cô nhẹ nhàng trấn an: "Được rồi, đừng khóc, em đừng nhớ tới nữa"
Tiếng thút thít nhỏ dần, nước mắt cũng không còn chảy, Vu Yên Nhi nhìn anh, vẻ mặt lẫn giọng nói cực kỳ nghiêm túc: "Em muốn sờ"
Hai mắt Kiến Nhất trợn tròn, bên tai ù ù, vội vã lắc đầu từ chối, dứt khoát nói: "Không được!"
Vu Yên Nhi lập tức mếu máo, chân giãy đành đạch trên đệm với thái độ không cam tâm.
"Nhi Nhi, đây không phải chuyện giỡn chơi" Kiến Nhất ra sức khuyên ngăn, còn nhỏ không biết gì không sao nhưng cả hai đã lớn, anh lại là thanh niên có phản ứng sinh lý như bao nhiêu người khác.
Lời nói của Kiến Nhất giờ đây không còn lọt vào tai Vu Yên Nhi, cô lăn lộn trên giường ăn vạ. Kiến Nhất là của cô, những thứ trên người anh cũng là của cô, mẹ Kiến ngày trước cũng đã nói "trái ớt" của anh là của cô.
Chuyện khác đều có thể, chuyện này tuyệt đối không được, Kiến Nhất hít thở bình tâm trở lại, mới lúc nãy Vu Yên Nhi còn sợ hãi, giờ lại muốn sờ vào.
Thấy Vu Yên Nhi ăn vạ mãi không ngừng,