Trở về phòng, Kiến Nhất đứng trên sàn nhà cúi người trên giường để thả Vu Yên Nhi xuống, cô buông tay chân khỏi người anh liền nằm ạch ra, xoay người định nhích lên chính giữa lại rơi một chân ra khỏi giường.
Vu Yên Nhi lồm chồm ngồi dậy, lúc nãy bên phòng Kiến Nhật Nguyệt cố nặn nước mắt cho khóc, đến lúc cần không còn để dùng giả vờ tội nghiệp. Vu Yên Nhi ngồi ngốc ra một chổ, Kiến Nhất vừa nhấc chân đặt lên để ngồi cạnh cô liền tránh xa, bày ra vẻ mặt giận dỗi nhìn anh.
Kiến Nhất không vội hành động, bỗng lấy ra một túi kẹo dẻo xé vỏ lấy từng miếng bỏ vào miệng ăn. Đúng như anh dự đoán, Vu Yên Nhi nhìn thấy liền nhích đến, bày ra bộ mặt tươi cười nịnh bợ.
"Chúng ta chia đôi có được không?"
Tay Vu Yên Nhi vừa đưa đến gần Kiến Nhất thư thả đưa túi kẹo ra xa, nghiêm túc nhìn cô nhắc nhở: "Không cần đâu, anh có thể tự ăn hết"
Vu Yên Nhi cau có không cam tâm vùng chân ra ăn vạ, Kiến Nhất vẫn thản nhiên ăn kẹo ngon một mình không chịu chia, cô dùng đầu gối đi đến trước mặt anh cười ngọt ngào, vì miếng ăn bỏ qua tất cả: "Em hết giận anh rồi, chúng ta chia kẹo có được không?"
Kiến Nhất trầm tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của Vu Yên Nhi, chậm rãi đáp: "Không chia"
"Hừ!" Vu Yên Nhi quay lưng lại với Kiến Nhất, chuyện anh nghi ngờ cô cô đã không tính toán nữa, anh lại cố ý trêu tức cô.
Khóe môi Kiến Nhất khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng, giọng nói mang theo sự cưng chiều quen thuộc vang lên: “Đừng giận nữa, chúng ta chia đôi nhé?”
Vu Yêu Nhi xoay đầu nhìn Kiến Nhất, tủm tỉm cười gật đầu, ngay khi anh đưa túi kẹo ra cô liền quay hẳn người lại vui vẻ cầm lấy, liếm môi thèm khát ăn từng viên kẹo dẻo một cách trân trọng.
Trong khi Vu Yên Nhi mải mê chìm đắm với những con gấu đủ màu, Kiến Nhất vươn tay đến vuốt mái tóc có phần rối của cô ra sau vai, đến khi tỉnh táo nhận thức được mọi chuyện anh đã trách oan cô gái trong lòng chỉ có bóng hình anh.
"Anh còn tưởng, em vì đôi mắt nâu ấy mà rung động"
Nghe Kiến Nhất nhắc đến, Vu Yên Nhi không vui bĩu môi, tự đắc phủ nhận: “Mắt xanh em còn chẳng thèm thì nói gì mắt nâu?”
Càng nghĩ càng không đúng, Vu Yên Nhi nghi hoặc dò xét Kiến Nhất, con người anh thường ngày bình tĩnh cẩn trọng, cô đã từng úp mở chuyện yêu đương qua mạng, làm sao có chuyện anh không thể suy đoán ra được nguyên nhân lại đi nghi ngờ cô thích người khác?
“Ông xã, trước đó em từng gợi ý cho anh, chẳng lẽ anh không nghĩ ra người em đang ám chỉ là ai sao?”
“Không thể” Kiến Nhất lắc đầu khẳng định,