Sắc trời cũng dần tối, Vương Vũ Phong dẫn Tiêu Viễn An đến một quán ăn nhỏ.
Nhìn quán ăn nhỏ bé nhưng lại khiến lòng người ấm áp, đẩy cửa bước vào có thể thấy bàn ăn đã chật kín khách.
May mà Vương Vũ Phong có đặt bàn trước mới có chỗ nếu không thì không có chỗ để ngồi rồi.
"Chỗ này sao đông quá." Tiêu Viễn An ngó nghiêng xung quanh quán, trang trí đơn giản không theo phong cách nào khiến con người ta cảm thấy bình yên lạ thường.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, chủ quán là bạn của anh đấy." Vương Vũ Phong ngồi đối diện Tiêu Viễn An nhìn cậu rồi giải thích cho cậu.
"Không ngờ anh lại có người bạn mở quán ăn đấy." Tiêu Viễn An bất ngờ nhìn Vương Vũ Phong liền thấy Vương Vũ Phong đã nhìn mình trước.
"Em gọi món đi, mấy món đặc sản ở quán này ngon lắm đấy." Vương Vũ Phong đưa menu cho Tiêu Viễn An.
"Anh không gọi à?"
"Anh nói bạn anh trước rồi, cậu ta đang chuẩn bị cho anh đấy."
"Bạn anh tốt thế, còn biết cả khẩu vị của anh mà chuẩn bị."
Vương Vũ Phong chỉ biết nhìn Tiêu Viễn An mà cười, một giọng nói vang lên kế bên khiến Vương Vũ Phong cùng Tiêu Viễn An giật mình quay lại.
"Món ăn của cậu đây." Người vừa mang món ăn lên cho bàn cậu chính là bạn của Vương Vũ Phong, Tiêu Viễn An thấy một cô gái cùng với mái tóc ngắn màu đỏ rất nổi bật.
"Doãn Anh, cậu vẫn như ngày xưa nhỉ." Vương Vũ Phong cụng tay với Doãn Anh, đây là cách chào hỏi nhau của hai người khi còn đi học.
"Còn cậu thì đẹp trai hơn trước đấy, ha ha ha."
"Quá khen quá khen."
Doãn Anh nhìn về phía Tiêu Viễn An thì bắt gặp ánh mắt Tiêu Viễn An đang nhìn mình chằm chằm.
"Chào em, chị tên là Doãn Anh, bạn thời đi học của Vương Vũ Phong."
"Chào chị, em tên Tiêu Viễn An ạ." Tiêu Viễn An cùng Doãn Anh bắt tay làm quen.
"Cậu kiếm đâu ra đứa nhỏ nhìn dễ thương quá vậy Vương Vũ Phong." Doãn Anh vừa nhìn Tiêu Viễn An liền thích, trắng trắng xinh xinh thế này ai mà không thích chứ.
"Bí mật nhé."
"Các cậu cứ ăn thoải mái, đồ ăn ở đây ngon lắm đấy." Doãn Anh nói xong liền rời đi.
"Làm sao thế, cố ấy làm em không thoải mái à."
"Không phải, em chỉ tò mò quán ăn nhỏ này do chị ấy làm chủ hả?"
Tiêu Viễn An nhìn món ăn trên bàn mà thầm thán phục, mùi hương thơm cùng trang trí bắt mắt khiến cậu có cảm giác đói và muốn nếm thử món ăn ấy ngay lập tức.
Tiêu Viễn An thử món sườn nướng, miếng thịt mềm mại cùng hương vị đậm đà làm cậu không khỏi suýt xoa.
"Quán ăn nhỏ này là của cô ấy làm chủ, Doãn Anh rất tài giỏi, cổ có thể nấu được mọi lĩnh vực luôn đó."
Tiêu Viễn An không ngờ Vương Vũ Phong vậy mà lại quen một người giỏi đến vậy, cậu cũng có mong ước được mở một nhà hàng, quán ăn nhỏ như vậy cũng không tệ, không gian nhỏ nhưng lại ấm cúng.
* * *
Cố Vương Khiêm mãi vẫn là Cố Vương Khiêm, người đàn ông không thể biết được hiện giờ Tiêu Viễn An và Vương Vũ Phong đang ở chốn nào.
"Tiêu Viễn An, em thật biết cách làm tôi bực mình."
Cố Vương Khiêm mở tài liệu mà Quý Vương gửi cho mình, anh bất ngờ nhìn thấy bản hợp đồng với một công ty ở thành phố C mà hiện tại anh cũng đang ở đó, Cố Vương Khiêm liền gọi điện cho Quý Vương bảo Quý Vương sắp xếp một buổi gặp mặt với công ty đó.
Quý Vương nghe điện thoại xong thầm cảm thán, đúng là Cố tổng, dù đi theo dõi vợ mình nhưng vẫn phải hoàn thành công việc trước.
Nói đến Tiêu Viễn An, Quý Vương lại nhớ đến Vương Vũ Phong, anh không biết quan hệ giữa Vương Vũ Phong và Tiêu Viễn An là gì nhưng trong đó có vài điểm đáng ngờ.
Quý Vương anh không thể để con mồi vụt mất được, như vậy thì đâu còn vui nữa.
Tiêu Viễn An cùng Vương Vũ Phong sau khi lấp đầy bụng thì dẫn nhau đi dạo xung quanh.
"Lúc nãy chị Doãn