Sáng hôm sau khi Tôn Hạ Linh thức dậy, đi xuống dưới nhà thì thấy Huỳnh Bạch Nam đang ngồi đợi ở bàn ăn.
Nhìn trên bàn không có gì, cô liền hỏi:
- Đồ ăn đâu rồi ?
Huỳnh Bạch Nam thản nhiên trả lời
-Đồ ăn nào chứ, em hãy nấu ăn đi
-Nấu ăn sao!
-Nấu ăn thôi cũng không biết nấu hay để tôi nấu cho em ăn ?
-Không, tôi biết.
Huỳnh Bạch Nam vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nhà bếp
-Nhà bếp ở bên đó.
-Tôi biết rồi !!
Tôn Hạ Linh nấu ăn xong thì hai người ngồi ăn.
Trong lúc ăn thì Huỳnh Bạch Nam bỗng!
-“ Hắt xì! ! ”
Tôn Hạ Linh thấy vậy đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai Huỳnh Bạch Nam ân cần hỏi:
-Anh có sao không? Bị cảm à?
Huỳnh Bạch Nam hất nhẹ tay cô ra, nói với giọng lạnh lùng:
-Không sao !!!
-“ Anh ấy bị gì vậy nhỉ? Từ chuyện tối qua đến sáng nay cứ như trở thành một con người hoàn toàn khác.
”
Huỳnh Bạch Nam nhìn chằm chằm vào Tôn Hạ Linh rồi nhấc cao một tay cô lên hỏi như ra lệnh:
-Nói đi! Em đã cho gì vào đồ ăn?
Tôn Hạ Linh cố vùng ra, tức giận nói:
-Cái gì cơ? Anh cho rằng tôi