Tôn Hạ Linh bỗng vui vẻ, mặt tươi cười, hai mắt long lanh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng điệu đà:
-Bác sĩ Trần, anh nói có thật không? Huỳnh Bạch Nam đã ngủ say rồi chứ!!
Bác sĩ Trần rất kinh ngạc và cũng rất vui sướng khi nghe những lời nói từ Tôn Hạ Linh.
Tuy vậy hắn vẫn bán tín bán nghi liền hỏi thêm để thử lòng:
-Cô Tôn, cô nói vậy là sao?
-Còn sao chăng gì nữa, anh không thích em à?
“Hừ, nói ra mấy lời này thấy kinh tởm quá.
Mình đâu phải loại người thích dỗ ngọt người khác đâu...hic...vì hoàn cảnh xô đẩy nên mới ra thế này.
Huỳnh Bạch Nam anh mau tỉnh dậy đi...!”
Hắn nhìn Tôn Hạ Linh say đắm, nước miếng cứ chảy ra rồi hắn trả lời:
-Không, anh thích em từ lúc tới đây rồi.
-“Tên này không phải là bác sĩ mà là một tên háo sắc chính hiệu nhưng hắn còn làm gì nữa”
Tôn Hạ Linh nháy mắt, vẫy tay ra hiệu:
-Vậy thì anh mau lại đây đi!
Không còn nghi ngờ gì nữa hắn bước đến sát Tôn Hạ Linh, đặt tay lên xoa đầu cô nói:
-Cục cưng, em ngoan lắm!!
Tôn Hạ Linh cười lạnh một cái rồi tóm lấy tay hắn đứng bật dậy
“...!Bốp....”
Một cái tát bạt tai vào thẳng mặt hắn thật mạnh mẽ, Tôn Hạ Linh nói thật nhí nhảnh
-Ngoan cái đầu mi.
Tưởng chị đây dễ dàng vậy hả? Mơ nhé !!
Hắn ngẩng lên nhìn Tôn Hạ Linh bằng ánh mắt điên cuồng, giọng nói hằm hè:
-Sao cô dám...
-Có gì mà không dám.
Liu liu...( lè lưỡi)
Lần này thì hắn túm chặt lấy tay Tôn Hạ Linh vặn ra sau, bóp miệng cô vênh lên, ghé sát tai rồi nói:
-Cô em càng chống đối thì anh đây càng thấy hứng thú
Tôn Hạ Linh cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát được tay hắn
-Bỏ tao ra, thằng khốn...!!!
“Ủa, kịch bản có gì đó sai sai.
Hắn có võ à? Huỳnh Bạch Nam, tên đáng ghét này hãy mau tỉnh lại đi! Tôi không muốn bị tên này xử đẹp đâu...uhuhu...”(Nghĩ trong lòng)
Hắn cười gian xảo, mắt liếc lia lịa, tay chân động chạm
-Chậc chậc sao mà nóng nảy thế.
Nhìn em đáng yêu như này thật là muốn tặng cho em một món quà quá!! Một món quà mà cả đời không thể quên được...hehehe......!!?
Tôn Hạ Linh càng lúc càng