Khải Trạch ở trên lầu nhìn quanh, tìm kiếm khắp các phòng cho ra Lương Dạ Bạch.
Hắn ngồi trong phòng kín dặn dò 2 tên đàn em
-Chúng mày nghe đây, đợi khi nó vào thì 2 đứa mày đứng ở cửa tóm lấy nó xong tao sẽ ra xử nó luôn.
-Vâng chúng em biết rồi!!
Cả hai tên đồng thanh reo lên và bọn chúng núp sau cánh cửa.
Đúng như kế hoạch Khải Trạch bước vào căn phòng thì hai tên kia liền tóm lấy tay cậu giữ chặt.
Lương Dạ Bạch từ từ đi ra, trên tay cầm sẵn con dao nhọn, hắn nói:
-Bắt được mày rồi! Hãy cầu xin tao tha mạng đi!
-Cầu xin đi nhanh lên!- Tên thuộc hạ thứ nhất chen ngang vào
-Xử nó luôn đi đại - Tên còn lại cũng ùa theo mà nói
Thế vậy Khải Trạch không hề sợ sệt mà vẫn bình thản còn cúi đầu cười lạnh
-Ai cầu xin ai còn chưa biết đâu bởi vì...!tao vẫn còn chân đây này
Bọn chúng há hốc mồm ra kêu lên một tiếng "Hả"
Khải Trạch đu lên người 2 tên giữ tay mình rồi dơ cao chân đá mạnh vào mặt Lương Dạ Bạch, đá luôn vào bụng hắn một cú đau nữa.
Anh dùng lực ở 2 cánh tay đẩy dồn hai tên thuộc hạ kia lại làm cho chúng va đầu vào nhau
-Này thì xử...
Bọn chúng choáng váng nằm lù lù trước mặt Khải Trạch nhưng Khải Trạch lại lớ ngớ
-Trong 3 tên này ai mới là Lương Dạ Bạch nhỉ?
Hai tên thuộc hạ bám lấy tay Lương Dạ Bạch rối rít:
-Đại ca, làm sao đây?
Khải Trạch nghe thấy tiếng "đại ca" liền quay ngoắt lại túm lấy tóc Lương Dạ Bạch nói:
-Vậy chắc là mày rồi, bọn chúng gọi là đại ca mà.
Hắn lắc đầu lia lịa rồi đưa tay chỉ vào 2 tên thuộc hạ ấp úng
-Không...!không phải tôi đâu, là 2 người kia kìa.
Đó mới chính là Lương Dạ Bạch cậu cần tìm
Khải Trạch quay lại nhìn 2 tên kia thì bọn chúng cuống cuồng từ chối:
-Không phải, đó là thiếu gia Lương Dạ Bạch của chúng tôi.
Chính cậu ấy bảo chúng tôi làm vậy chứ chúng tôi không biết gì hết.
Thật mà!
Hai bên tranh cãi làm Khải Trạch đứng giữa khó xử, cậu lên giọng quát lớn:
-Hừ ,chúng mày mồm lắm quá! Đã vậy thì tao tóm hết là xong.
Nói rồi Khải Trạch 1 tay túm tóc Lương Dạ Bạch, 1 tay xách cổ 2 tên thuộc hạ lôi xuống nhà một cách mạnh bạo.
Huỳnh Bạch Nam và Da Thuỵ đang đứng ở dưới, Khải Trạch miệng cười tươi, vui vẻ nói:
-Anh Nam em lôi được Lương Dạ Bạch xuống đây rồi nhưng không biết hắn là ai trong 3 tên này.
Huỳnh Bạch Nam ánh mắt lạnh lẽo chỉ tay vào 2 tên thuộc hạ kia xong lại đưa tay chỉ đến Lương Dạ Bạch
-Hai tên này...!giết.
Còn thằng này...!để lại.
Bọn chúng nghe vậy liền rối rít bám lấy chân Huỳnh Bạch Nam nài nỉ:
-Huỳnh thiếu gia chúng tôi không biết gì hết, tất cả là do Lương Dạ Bạch sai khiến chúng tôi làm.
Xin cậu đừng giết chúng tôi.
-Chúng mày nói láo, ai bảo chúng mày làm đâu, là chúng mày tự làm mà - Lương Dạ Bạch quay sang quát bật lại
....!Đoàng....
Huỳnh Bạch Nam tức giận dơ súng lên bắn vỡ bóng đèn tạo nên 1 tiếng nổ lớn rồi anh chỉ súng vào đám vô danh kia
-Nên nhớ là chúng mày không có tiếng nói ở đây.
Có gan làm thì phải có gan chịu.
Da Thuỵ ...!xử nó...
Dạ Thuỵ gật đầu lôi 2 tên tiểu nhân nhát gan đi và Khải Trạch cũng lon ton chạy theo.
-Nè nè anh Da Thuỵ, anh xử lí bọn này như thế nào vậy?