Huỳnh Bạch Nam đứng phắt dậy bóp cổ Dương Mỹ Lâm, cất giọng khàn khàn uy hiếp:
-Tôi cấm cô lại gần tôi thêm một lần nào nữa, không thì đừng trách.
Đừng thách thằng này bất cứ điều gì không người chịu thiệt sẽ là cô.
Còn nữa, cái tiếng “anh Nam” không dành cho cô gọi nghe rõ chưa? Nó chỉ để cho Da Thuỵ, Khải Trạch và...!một người nữa mới được gọi còn cô tôi cấm cô gọi tôi thân mật như vậy.
Cô nghĩ rằng cô được mẹ tôi mến thì thích làm gì thì làm à? Cái tập đoàn Dương thị nhỏ bé của cô chỉ cần tôi búng tay một cái cũng có thể khiến nó phá sản.
Khôn hồn thì im cái miệng lại cho tôi.
-A...!khó thở...!!
Cô ta nhắm mắt, nhăn mặt lại kêu khó thở thì Huỳnh Bạch Nam cũng bỏ tay ra.
-Cút về đi, đừng ở đây cảm trở tôi làm việc.
Huỳnh Bạch Nam quay sang quát cô ta một cách phũ phàng nhưng Dương Mỹ Lâm vẫn cố níu kéo, khóc lóc:
-Em là hôn thê của anh mà, tại sao anh nỡ lòng nào đối xử với em như vậy?
Huỳnh Bạch Nam ngoảnh mặt, quay lưng đi cười lạnh
-Hôn thê à? Từ khi nào vậy? Cái này là do mẹ tôi sắp đặt thôi chứ tôi chẳng có tí tình cảm nào dành cho cô đâu.
Cô nghe cho rõ đây, tôi- Huỳnh Bạch Nam sẽ huỷ bỏ cái hôn ước vô nghĩa này.
Và...!tôi cảnh cáo cô, đừng có đi đâu cũng vênh váo nói cô là hôn thê của tôi.
Để đến lúc tôi điên lên thì cô chỉ có nước chết thôi...!
-Anh...!sao lại...!có phải đã có ai dụ dỗ anh hay không? Anh không thể đối xử với Lâm Nhi như vậy được.
Lâm Nhi yêu anh thật lòng mà...!tại sao??
Huỳnh Bạch Nam xua tay đẩy cô ta ra cửa
-Biến đi! Đừng để tôi gọi bảo vệ.
Đuổi rồi nhưng cô ta vẫn ngồi lì ở đó, đúng là loại mặt dày, trơ trẽn.
~~~~~~~~~~
Linh Linh ở nhà chống tay tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bây giờ cũng đã xế chiều rồi mà sao vẫn chưa thấy Huỳnh Bạch Nam về
-Sao anh Nam mãi chưa về nhỉ? Nói đi một lát mà sao lâu vậy? Hay là đang lăng nhăng với con nào khác rồi? Hừ, cái tên Huỳnh Bạch Nam chết tiệt này lí ra mình không nên tin lời hắn dễ dàng như vậy chứ!
Cô bực mình giậm chân xuống đất trách móc rồi cầm điện thoại lên nói nhỏ:
-Hay là thử gọi điện xem.
Haiz...
Nghĩ nào làm đấy cô cũng gọi luôn.
Tiếng chuông điện thoại ở trên bàn của Huỳnh Bạch Nam reo lên, Dương Mỹ Lâm nhìn thấy thì nhanh tay chộp ngay lấy soi xét, chất vấn hỏi:
-Linh Linh là ai hả? Anh dám có quan hệ với con nhỏ khác ư? Vì con bé này khiến anh thay đổi như vậy đúng không?
Huỳnh Bạch Nam tức giận giật ngay điện thoại lại
-Cô là cái gì mà đòi trách móc tôi? Đồ của tôi, cấm cô được động đến.
Biến ra ngoài cho tôi...
Cô ta nghe vậy mới tức tối bỏ đi, ra ngoài đi đứng với dáng vẻ bực bội nhưng không thể làm gì.
Huỳnh Bạch Nam ở trong phòng nghe máy, Linh Linh bực mình hỏi trước:
-Anh đi đâu sao giờ này chưa về?
Câu hỏi này có thể hiểu là cô đang ghen không nhỉ?
-Anh đang ở chỗ làm việc, tí nữa xong việc anh về ngay.
-Tí nữa là bao lâu thế? Em ở nhà chán quá!!
Cô buồn bã chất vẫn thì Huỳnh Bạch Nam