Tại bệnh viện S, Huỳnh Bạch Nam đang được đưa vào cấp cứu.
Khải Trạch và Da Thuỵ biết tin cũng vội vã chạy đến đó.
Linh Linh đứng ở cửa phòng cấp cứu mà tay chân cô run bần bật, đứng ngồi không yên.
Cô tự trách bản thân tất cả mọi chuyện là do mình gây ra.
Thuỵ hỏi cô với giọng gấp gáp, hối hả:
-Boss....!boss của chúng tôi thế nào rồi?
-Hức...!anh ấy...
Linh Linh khóc, nói không lên lời.
Một lúc sau Dương Minh Trạch bước ra.
Nét mặt anh khá căng thẳng.
Vừa nhìn thấy Linh Linh, Dương Minh Trạch đã chỉ tay vào mặt cô nói giọng đanh thét:
-Nói! Hồi nãy tôi vẫn còn nói chuyện với Nam sao giờ cậu ấy thành ra thế này? Có chuyện gì xảy ra?
-Tôi...!tôi...
Linh Linh vừa sợ vừa lo nên chỉ dám nói nhỏ nhẹ rồi khóc thút thít.
Dương Minh Trạch lắc đầu nhìn ba người nói giọng âu lo:
-Cậu ấy bị trấn thương ở đầu khá nghiêm trọng.
Tôi đã cố gắng hết sức.
Tỉnh lại được hay không thì phải phụ thuộc vào cậu ấy...
-Phụ thuộc vào là sao hả? Anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại!!
Khải Trạch nổi giận xốc cổ Dương Minh Trạch lên, Thuỵ đưa tay can ngăn nói:
-Thôi...!giờ là lúc nào rồi mà hai người còn đánh nhau?
Linh Linh quỳ gối xuống đất ôm mặt nức nở, đôi mắt cô đẫm những giọt lệ, đau xót vô cùng
-Tất cả mọi chuyện...!đều do tôi hết.
Tôi xin lỗi...xin lỗi...!hức...hức...
Ba người đàn ông ở đó đứng lặng nhìn Linh Linh, không gian u ám đến lạ thường.
Bỗng Thuỵ đưa tay đỡ cô vào lòng mình dịu dàng lau nước mắt cho cô:
-Cô không có lỗi gì cả! Cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.
Đừng trách bản thân mình nữa.
-Không cần anh phải an ủi! Tất cả là do tôi.
Linh Linh tự lấy tay nước mắt rồi quay mặt đi từ chối Thuỵ.
Khải Trạch đứng nhìn nắm chặt hai tay im lặng.
Tất cả mọi người ở đây không ai muốn chuyện này xảy ra cả.
Đúng, chỉ là tai nạn thôi nhưng Linh Linh vẫn thấy dằn vặt và hối hận.
Cô chậm