Tại biệt thự chính của Huỳnh gia, một vị phu nhân lịch thiệp đang ngồi nhâm nhi chén trà thảo mộc.
Rồi bà ấy cất tiếng gọi:
-Người đâu...!
Một đám vệ sĩ mặc âu phục đen lịch sự và trang trọng bước vào lễ phép cúi đầu:
-Phu nhân có việc gì căn dặn?
-Chuyện tìm thiếu gia về như thế nào rồi? Tại sao tôi vẫn không thấy tin tức gì của nó?
Vị phu nhân đặt ly trà xuống bàn nhìn đám vệ sĩ với vẻ mặt nghiêm trang hỏi.
Bọn người mặc đồ đen cúi gằm mặt xuống, phu nhân lại hỏi tiếp:
-Các người sao vậy? Tôi đang hỏi đấy!
-Dạ thưa phu nhân...!Mấy hôm trước chúng tôi có tìn thấy thiếu gia nhưng cậu ấy không chịu về...!còn hôm nay tôi mới nhận được tin rằng cậu ấy...
Một người trong số đó bước lên trước nói ngập ngừng như thể đang sợ điều gì.
Người phu nhân lại ngẩng mặt lên hỏi tiếp:
-Nó làm sao?
-Dạ...dạ...!chúng tôi mới nhận được tin thiếu gia bị...bị...!tai nạn đang phải nhập viện.
-Cái gì...!con tôi nó...!bị sao??
Bà ấy đứng bật dậy hoảng hốt quát vệ sĩ:
-Mau đưa ta đến bệnh viện mau lên!...
-Vâng...!
•Linh Linh hiện tại cũng đang nhập viện do sức khoẻ yếu.
Cô nằm trên giường bệnh bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.
Thuỵ ngồi đó cũng đứng dậy hỏi han:
-Cô tỉnh rồi à?
-Tôi bị sao vậy? Sao lại ở đây?
-Cô bị ngất đi.
Hãy nghỉ ngơi đi cho khoẻ!
Thuỵ cúi gần kéo chăn lên cho Linh Linh nhưng cô đẩy ra, nhanh chân bước xuống giường vội vàng nói:
-Tôi phải đi xem anh Nam đã tỉnh lại chưa?
-Cô bình tĩnh lại đi!
Thuỵ đẩy cô xuống giường quát lên, cô ngoan cố đẩy ra nói:
-Tôi muốn đi gặp anh ấy! Thả tôi ra...
-Cô phải nghỉ ngơi! Đừng cứng đầu nữa...!
-Anh chẳng hiểu gì hết đâu! Bây giờ tôi muốn gặp anh Nam.
Tôi muốn gặp anh ấy...
Lời van xin của cô khiến Thuỵ phải động lòng thả tay ra.
Linh Linh chạy ngay đi, phòng Huỳnh Bạch Nam ở kế bên nên chỉ bước mấy bước là tới.
Thuỵ đứng lặng người ở đó, tâm trạng anh không được vui khi thấy Linh Linh quan tâm đ ến Huỳnh Bạch Nam.
Bây giờ không biết trong đầu anh nghĩ gì nữa.
Linh Linh vẫn ngồi trên chiếc ghế đó mong chờ Huỳnh Bạch Nam tỉnh dậy.
Cô cúi mặt chắp tay cầu xin.
Bỗng...!bàn tay Huỳnh Bạch Nam có chút động đậy.
Ngón tay trỏ hơi nhấp nhấp, lông mi chớp nhè nhẹ.
Linh Linh nhìn thấy liền hô lên:
-Bác sĩ...!bác sĩ...! Xem cho anh ấy!!
Dương Minh Trạch chạy vào, theo sau có Thuỵ và Khải Trạch.
Dương Minh Trạch đi lại khám qua rồi cúi đầu cất tiếng gọi Huỳnh Bạch Nam:
-Mau tỉnh dậy đi! Mọi người đang rất lo cho cậu trong đó có cô gái này!!
Dương Minh Khải vừa nói vừa đẩy Linh Linh lên phía trước.
Cô ngồi xuống nắm tay anh hỏi:
-Anh Nam...!là em đây! Anh còn nhớ không?
Huỳnh Bạch Nam cử động nhẹ quay sang nhìn cô khàn tiếng:
-Linh...
-Ừ đúng rồi! Anh không sao là tốt rồi! Anh làm em lo quá!
Huỳnh Bạch Nam chống tay cố gượng dậy, Linh Linh từ từ đỡ anh tựa vào thành giường.
Anh lấy tay gỡ ống ô xi ra khỏi mũi quay lại hỏi:
-Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Dương Minh Trạch nhìn quyển sổ cầm trên tay vui vẻ nói:
-À, mới có một ngày thôi!
-Vậy à? Đầu đau quá!
-Vì cậu mới trải qua một giai đoạn rất nguy hiểm, đau đầu cũng là đương nhiên.
Dương Minh Trạch nhìn Huỳnh Bạch Nam đăm chiêu nói, Thuỵ đứng bên cũng vui vẻ cười nói:
-Tỉnh lại là tốt rồi!!
-Chúng ta nên để cho hai người họ có chút riêng tư tí nhỉ?
Khải Trạch khoác vai Thuỵ cười khúc khích.
Họ kéo nhau ra ngoài để lại Huỳnh Bạch Nam và Linh Linh ở trong phòng.
Cô đứng lơ ngơ nhìn xung quanh, lúng túng hỏi:
-Bây giờ anh thấy sao rồi? Có đau ở đâu không?
-Có...
Huỳnh Bạch Nam cúi đầu trả lời, Linh Linh lo lắng bước nhanh chân lại hỏi:
-Đau như thế nào?
Cô vừa tiến lại gần Huỳnh Bạch Nam đã vươn người kéo tay cô ngã xuống người mình.
Linh Linh ngượng ngùng đẩy ra bối rối nói lắp bắp ở miệng:
-Anh làm gì thế? Em nặng lắm!
-Ở đây...!thật sự rất đau!
Huỳnh Bạch Nam cầm tay Linh Linh đặt lên lồ ng ngực phía trái của mình than thở.
Cô giật mình giật ngay tay lại gượng gụi:
-Anh đang nói gì vậy?
Cô ngẩng mặt lên nhưng không thẳng vào mắt anh mà quay đi chỗ khác.
Cô cố ngồi dậy nhưng Huỳnh Bạch Nam giữ lấy eo cô kéo xuống.
Cô càng cố gắng né tránh bao nhiêu anh lại xích gần bấy nhiêu.
Không được nữa, Huỳnh Bạch Nam