Chiếc ô tô đen bóng loáng lao đi trên đường, trong xe một cô gái một thân đồng phục xộc xệch mặt đầy vết thương, tóc tai rối bời hoàn toàn ngược lại người đàn ông bên cạnh áo vest chỉnh tề sang trọng lịch lãm, Lam Linh nhìn Trương Ngan bằng đôu mắt tò mò
-Chú có chuyện gì muốn nói?
-Chú?
Trương Ngạn kinh ngạc hỏi lại lần nữa, anh không tin vào tai mình cái gì mà chú? Nhìn Trương Ngạn này đây giống người đàn ông trung niên đầu hai thứ tóc râu ria lổm chổm lắm sao? Hơn nữa, thế nào mà đột nhiên lại xưng hô kiểu đó? Con gái vốn là thứ sinh vật với bộ não và tư duy như vậy sao? Lam Linh nhìn bộ dáng của Trương Ngạn thì gật đầu chắc nịch giống như khẳng định
-Họ nói Trương Ngạn gần bằng tuổi chú của tôi, chú tôi năm nay mới chỉ 37 tuổi
-Thế họ nói tôi bao nhiêu tuổi?
Lam Linh mơ hồ lắc đầu:
-Cũng không biết nữa, họ không nói rõ chỉ nói kém chú nhà tôi vài tuổi. Mà này nếu như vậy thật xem ra chú rất trẻ đấy!
Trương Ngạn nghe vậy lập tức không hài lòng, rời ánh mắt nhìn đường sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạng kia, đưa bàn tay bóp nhẹ đôi bé như chiếc bánh bao trắng hồng ấy vậy mà có người dám để lại trên đó vết thương thâht biết cách khiến Trương Ngạn anh khó chịu, anh mang ý cười trong giọng nói nhắc nhở cô
-Nếu họ không nói em cũng không biết tôi bao nhiêu tuổi? Ngoài cái mác Trương tổng em biết tôi là ai?
-Con trai Hiệu trưởng Hạ!
Lam Linh nhanh nhảu trả lời rồi đắc ý lắc lắc đầu, Trương Ngạn đưa tay gõ lên trán cô
-Cái đó ai chẳng biết
Oh một tiếng, nhắc tới Hiệu trưởng Hạ là mẹ anh bà ấy cũng rất trẻ xem ra gia đình này gen ma cà rồng, lão hoá ngược được truyền nối rất tốt, hơn nữa gen cũng vô cùng trội dù mẹ hay con cũng đều đẹp đến mức khiến người khác không tự chủ được mà ngắm nhìn, Lam Linh chăm chú nhìn Trương Ngạn quan sát cách anh lái xe trên người là bộ vest đen sang trọng lịch lãm chiếc cà vạt màu xám được thắt ngay ngắn trên cổ đúng là có gu thẩm mỹ, anh chỉ điều khiển vô lăng bằng một tay vừa nhìn liền biết một quý ông thành đạt, một tổng tài đích thực
-Mắt em có hình trái tim đó!
Giọng nói trầm ấm làm Lam Linh giật mình ngại ngùng, kéo cô lại thế giới thực tại, Lam Linh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn nhìn thẳng về phía trước
-Rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói?
-Chuyện của chúng ta!
-Chúng ta?
-Đúng
Lam Linh nghi hoặc nhìn anh, ngược lại Trương Ngạn vẫn chẳng có gì thay đổi, từ trước tới giờ cô gặp anh anh chỉ có hai thái độ duy nhất nếu không phải trêu ghẹo cô chính là thái độ bình tĩnh, không mặn không ngọt vô cùng khó đoán này khiến người ta không biết anh tiếp theo sẽ làm gì. Nhưng trong việc này Lam Linh hiểu được phần nào chắc chắn có liên quan đến bài báo đó, chỉ là bây giờ cô cũng không biết phải làm thế nào biết rằng là do Lục Lam Anh lên kế hoạch hại cô nhưng biết thôi thì làm được gì? Căn bản không ai tin cô cả nếu bây giờ Trương Ngạn đưa ra một cách giải quyết tốt cô chắc chắn làm theo, ít nhất cũng còn hơn một mình một chiến tuyến
-Là mấy bài báo đó đúng không? Vậy anh nói xem chúng ta phải làm thế nào đây?
Trương Ngạn nhìn cô hài lòng vô cùng, anh biết tại sao cô bé này lại hợp tác như vậy cô từ trước tới giờ đối với anh luôn vô cùng dễ đoán
-Chúng ta kết hôn đi! Như vậy chính là cách tốt nhất
-KẾT HÔN?
Lam Linh bây giờ không chỉ còn đơn giản là bất ngờ hay sửng sốt mà chính là kinh hãi! Cô nghĩ ra rất nhiều phương án nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới anh lại đưa ra cái cách này, kết hôn nói cưới liền cưới sao? Cứ làm như vấn đề đi mua một cái bánh vậy, kết hôn là chuyện cả đời nói ra dễ dàng như vậy sao?
-Tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng em suy nghĩ thức thời một chút bây giờ bài báo đó cả nước đều đọc thiếu nữ như em sau này làm sao bước ra khỏi vũng bùn đó, hơn nữa bây giờ em bước chân về Lục gia không có chút danh nghĩ như vậy cộng với chuyện sáng nay tôi nghĩ bố em sẽ không tiếc mà đánh gãy chân em. Tôi nữa, chính tôi lấy đi lần đầu tiên của em, cũng tại tôi mà em mới vương vào mớ hỗn độn này nên em chỉ cần nghe tôi, tôi có thể giải quyết giúp em
-Được, chúng ta kết hôn!
Trương Ngạn sửng sốt trợn mắt nhìn cô:
-Em dễ dàng đồng ý như vậy?
-Bây giờ đi với anh là tốt nhất tôi muốn ra khỏi nhà họ Lục rất lâu rồi. Vậy từ bây giờ tôi là Trương thiếu phu nhân rồi sẽ không cần sợ ai nữa, 19 năm qua tôi chịu đựng bao nhiêu bọn họ phải trả đủ!
Trương Ngạn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô “thật giống”, anh mỉm cười xoa đầu cô
-Được thiếu phu nhân, chúng ta tới trung tâm thương mại trước
Trung tâm thương mại tấp nập