Ba vị tiểu thư hoảng sợ, mồ hôi đổ lấm tấm trên trán, tất nhiên Lam Linh thì hoàn toàn ngược lại ít ra ông trời đối với cô còn có mắt vậy đã là người bị hại thì phải làm cho giống không để ba vị tiểu thư kia thất vọng được
-Không, không cần xem đâu ạ! Chúng con tha lỗi cho cậu ấy đều là bạn học với nhau chút va chạm nhẹ này bỏ qua được
-Hức...hức hức
Hiệu trưởng Hạ Lan thấy “vợ” của con trai mình đột nhiên bật khóc thì hỏi han
-Lam Linh sao thế?
-Con không muốn xem lại camera!
Mọi người trong phòng đều giật mình, lẽ nào thật sự là do cô ta gây chuyện? Ba vị phu nhân ngồi ở sofa nghe vậy càng ngẩng cao đầu xem ra tiểu thư nhà bọn họ oan ức thật rồi nếu đã vậy phải làm rõ xử lý đến cùng
- Sao nói không xem là không xem được? Học viện trược giờ luôn chuẩn mực quy cụ giờ lại xảy ra việc này phải xử lý nghiêm ngặt
Khúc Tương Tương nghe mẹ mình nói thế càng khẩn trương, lôi lôi kéo kéo
-Mẹ, không cần đâu mà!
Khúc phu nhân thấy con gái mình như vậy thâht là một đứa nhỏ lương thiện rõ ràng là người bị hại lại nghĩ đến người khác như vậy lòng vị tha bao dung rất lớn
-Sao lại không cần, con đó lòng tốt phải đặt đúng chỗ không thể tuỳ tiện vứt ngoài đường như vậy được rất dễ bị chó tha, chuột trộm
Trương Ngạn vẫn như vậy luôn chậm rãi, bình tĩnh anh ngả ra ghế sofa ngón tay thon dài gõ nhịp nhịp lên mù bàn tay mình, gật đầu đồng tình
-Khúc phu nhân nói rất đúng! Phải xem nhất định phải xem, đã như vậy chúng ta liền kiểm tra trước toàn trường để cả cái học viện này có thể nhìn thấy công bằng và quy định, xử lý nghiêm ngặt người có tội răn đe cho học sinh toàn trường
Tần phu nhân nghe Trương Ngạn đưa ra ý kiến vô cùng hài lòng
-Trương tổng quả thật là một người công tư phân minh, làm việc hiệu quả chẳng trách còn trẻ tuổi đã có thể ngồi lên vị trí này. Vậy chúng ta làm theo lời của Trương tổng đi!
Hạ Lan nhíu mày khó hiểu quan sát con trai, rốt cuộc đứa con này lại định mưu tính điều gì từ nhỏ đến nay tuy là con của mình đứt ruột sinh ra nhưng bà chưa thể hiểu rõ được hết con người này. Ánh mắt bà lại dừng trên người Lam Linh
-Khoan đã! Tôi muốn hỏi Lam Linh một cậu. Lam Lịn tại sao không muốn xem camera
Lam Linh nghe câu hỏi của bà liền khóc nức nở, dùng ánh mắt tội nghiệp oan ức nhìn Hạ Lan rồi lại nhìn Trương Ngạn
-Những vết thương này thì có thể lành lại được, nhưng.... nhưng những lời bọn họ dùng để mắng chửi con, con ngàn vạn lần không muốn nghe lại hơn nữa lại để toàn trường cùng nghe....Con còn sợ nghe những lời đó anh ấy sẽ không dám cưới con mất!
Trương Ngạn giật mình ngay cả Hạ Lan cũng bất ngờ không kém xem ra cô bé này là con trai bà thật sự sẽ về chung một nhà rồi, thằng con quý tử này về nhà nhất định phải nói chuyện để bố nó đáng gãy chân nó con gái nhà người ta còn nhỏ như vậy qua lại không nói cũng thôi đi đằng này có ý định tương lai cũng không hé răng với bố mẹ nửa lời. Nghe Lam Linh nói vậy Trương Ngạn vô cùng thích thú tiến lại gần vuốt ve những vết thương trên mặt cô, trong lòng hiện lên một chút đau xót
-Không cần sợ, dù sao anh vẫn sẽ cưới em! Có anh ở đây sẽ không ai bắt nạt em được
Nóng mắt thật nóng mắt không phải chỉ là dụ