-Sao tôi lại cứ thấy em rất tin tưởng tôi nhỉ?
Trương Ngạn cười cười quay sang nhìn Lam Linh mặt đầy thương tích, Lam Linh trả lời anh nhưng ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra cửa sổ
-Tôi sớm muộn sẽ kết hôn cùng anh, thử hỏi không tin chồng mình thì phải tin ai?
Anh nhìn vết thương trên trán cô, rồi suy nghĩ một lát rõ ràng đều là con gái tại sao ông ta lại đối xử như vậy, chán ghét thì có thể bỏ mặc tự sinh tự diệt ít nhiều cũng không nên đối xử không bằng một người hầu trong nhà như thế. Anh muốn tìm hiểu cô thêm,muốn hiểu nhiều hơn về cô sẽ bù đắp cho những gì 19 năm qua cô gái nhỏ này phải chịu đựng dù sao thì....em cũng rất giống người đó! Anh đạp ga mạnh hơn hướng về phía trước
-Đi chúng ta đi ăn cơm
-Không muốn. Về nhà anh tôi nấu cho anh ăn!
Lam Linh vừa lắc đầu nguầy nguậy rồi lại quay sang nhìn Trương Ngạn ánh mắt sáng rực “ăn lẩu ăn lẩu” cô thích nhất là ăn lẩu, miếng thịt gắp ra từ nồi lẩu nóng hổi chấm với nước chấm chua cay cảm thấy đó chính là mỹ vị trần gian. Trương Ngạn thấy cô hào hứng như vậy thì cũng không muốn cắt ngang, phóng thẳng xe về nhà mình “được muốn nấu thì nấu nhưng sợ em nấu sẽ không ăn được” Trương Ngạn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô. Lam Linh liếc nhìn anh một cái liền biết trong đầu anh nghĩ gì, cô cũng không quan tâm lôi điện thoại trong cặp ra chơi game. Trương Ngạn nhìn chiếc điện thoại đời cũ của cô, cái này 6 7 năm trước người ta dùng bây giờ cô còn dùng?
-Em còn dùng cái đó không?
-Không thì cái nào tôi cũng không có tiền. Hơn nữa dùng vẫn tốt chỉ là hơi lỗi thời
Lam Linh dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Trương Ngạn, rồi lại tỏ ra vô cùng hài lòng vuốt vuốt chiếc điện thoại cũng của mình. Cứ ồn ào như vậy anh nói một câu cô liền cãi hai câu chả mấy chốc đã về tới nhà. Lam Linh tròn mắt ngoác miệng cái anh gọi là “nhà” là hình dạng, kích thước như thế nào sao? Còn to gấp mấy lần biệt thự Lục gia khuôn viên cũng rộng hơn nhiều, Lam Linh nhìn một lượt chẹp! Thế giới của người giàu.
-Thiếu gia đã trở về! Chào tiểu thư!
Tiếng đồng thanh lớn kéo cô trở lại thực tại, thì ra là người giúp việc, quy củ tốt thật nhưng khiến cô vô cùng ngượng ngùng. Trương Ngạn xuống xe ném chìa khoá cho một bảo vệ, anh bảo vệ thao tác nhanh chóng cất xe vào đúng vị trí tốt thật có tiền tốt thật! Anh kéo cô vào trong không quên nhắc nhở
-Gọi cô ấy là Thiếu phu nhân! Bữa tối do cô ấy chuẩn bị các người dọn dẹp xong thì có thể về nhà sớm
- Cảm ơn thiếu gia
-Vú Bạch chuẩn bị cho cô ấy một phòng sắp xếp đồ đạc mới này vào, thiếu gì thì cho người đi mua.
-Dạ, thiếu gia
Trương Ngạn kéo Lam Linh vào nhà, sofa ngồi cũng rất thoải mái nha! Nhanh chóng có người cầm hộp y tế tớ, anh mạnh bạo kéo cô lại gần đích thân xử lý vết thương, từ hôm đó đây là lần đầu tiên cô quan sát anh ở vị trí gần như thế này thật đẹp, thật dịu dàng. Con người này dịu dàng nhìn tốt biết bao sao lúc nào cũng to ra hung dữ như vậy?
-Xong rồi! Đừng nhìn nữa mắt em sẽ lồi ra ngoài đấy!
Lam Linh lườm nguýt anh đứng dậy đi xuống bếp:
-Thay đồ đã, tôi dẫn em lên phòng của em
Trương Ngạn dắt cô lên tầng 2 căn phòng rất lớn nằm đồi diện phòng anh, tầng 2 chia làm đôi là mỗi người một nửa.
-Đây là phòng của em. Đồ đều được chuẩn bị mới em không cần về Lục gia lấy đồ nữa
-Không tôi phải về, ở đó còn một số đồ quan trọng!
Trương Ngạn gật đầu đồng ý:
-Vậy không cần vội! Thay đồ đi tôi đợi em dưới lầu
Trương gia lúc