Lam Linh suy nghĩ tới lui căng thẳng không ngớt, lúc này tv cũng không còn đủ sức hấp dẫn cô. Trương Ngạn vừa nhìn liền biết cô lo lắng duy nghĩ chuyện gì, anh trên người một bộ đồ thể thao thoải mái nằm ườn trên soà, nhìn vào liền có cảm giác như một thanh niên lười biếng thoải mái khác hẳn với Trương Ngạn khoác bộ vest chỉnh tế luôn tỏ ra dữ dằn kia. Anh liếc mắt nhìn Lam Linh, giọng mang theo ý cười trêu chọc cô
-Thế nào? Xem ra cô vợ nhỏ của tôi cungc như bao thiếu nữ khác, lần đầu ra mắt nhà chồng đều như vậy
- Đâu ai có thể mặt dày như anh?
Trương Ngạn đứng dậy bước tới thân hình cao lớn trước mắt cúi xuống, ngửi ngửi cổ của cô. Lam Linh giật mình nhảy ra chỗ khác, dù giữa hai người đã phát sinh chuyện đó nhưng dù sao hôm đó cô cũng rất mơ hồ, bây giờ thì khác cô đang tỉnh táo vô cùng dù anh rất đẹp trai nhưng không thể bị nhan sắc đánh lừa, hôm đó cũng vì thân hình nhan sắc của anh nên cô mới không thể chống cự để rồi giữa hai người mới.... ôn lại quá khứ cô liền đỏ mặt
-Anh làm gì vậy?
Trương Ngạn nhíu mày, gõ vào đầu cô rồi quay lưng sải bước lên lầu
-Đầu nhỏ của em xem ra chứa nhiều thứ không sạch sẽ thật!
Lam Linh lườm theo bóng lưng của anh, được rồi vì chân anh dài tôi không đuổi kịp anh nhưng thù này tôi sẽ trả mà. Tôi đi ngâm nước nóng, xả nước đầy bồn đổ thật nhiều thật nhiều sữa tắm dùng cho hết tiền nhà anh. Lam Linh mỉm cười mãn nguyện như tìm ra một cách trả thù vô cùng hoàn hảo.
Trương Ngạn cùng giống cô anh cũng muốn tắm rửa sạch sẽ trước lúc ăn cơm, sau khi xong xuôi muốn ra ngoài sấy tóc thì máy sấy đột nhiên không bật được, anh ghét nhất là cảm giác ẩm ướt thế này, không suy nghĩ gì nhiều anh lập tức sang phòng Lam Linh. Thấy cửa phòng không đóng anh gõ nhẹ mấy cái vào cửa xem như thông báo rồi tiến vào, trong phòng tắm truyền ra tiếng hát xem ra tâm trạng không tồi, Trương Ngạn không ngần ngại mở cửa bước vào. Lam Linh hét lớn tụt xuống dìm mình trong nước muốn che đi cảnh xuân bồng bềnh trước ngực, Trương Ngạn nhìn cô mặt lúc này đã như một mặt trời nhỏ giữa trưa hè
-Anh làm gì vậy? Sao không gõ cửa!??!?
Trương Ngạn thản nhiên, ngắm nhìn cô. Mùi hương tươi mát dễ chịu, anh đèn vàng mập mờ, dưới lớp bọt trắng hai bầu ngực căng tròn của cô lấp ló hiện ra, Trương Ngạn gắt gao nhìn cô, như muốn ăn trọn người con gái trước mặt, Lam Linh nhìn anh, còn chưa mặc quần áo nữa trên hông chỉ quấn một chiếc ngắn tắm mái tóc ướt nhỏ nước từng giọt từng giọt chảy xuống, qua cơ ngực múi bụng săn chắc của anh, Lam Linh thấy mặt mình nóng bừng, cảnh tượng lúc này thật mập mờ....
-Anh qua đây làm gì?
-Tôi định tới mượn máy sấy tóc, nhưng xem ra bây giờ tôi muốn tắm uyên ương hơn!
Lam Linh chỉ ngón tay về hướng tủ
-Biến thái! Máy sấy ở đó anh lấy rồi ra ngoài đi tôi cần mặc đồ
-Được
Trương Ngạn ngoan ngoãn rờu đi, nhưng bày ra vẻ mặt vô cùng luyến tiếc, anh đang cố ép dục vọng trong người không cho nó tăng lên “trẻ con phải từ từ, không nên làm trẻ nhỏ sợ”. Nói rồi anh lấy máy sấy rồi ra ngoài cẩn thận đóng cửa giúp cô
Lam Linh vừa ra ngoài cũng là lucd anh muốn xuống lầu, trong đầu cô lập tức ùa về hình ảnh cơ thể của anh cô bối rối cắn môi quay đi chỗ khác lẩn trách ánh mắt của anh. Anh nhìn cô nhếch mép
-Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em như vậy, nếu không tôi sẽ không suy nghĩ mà ăn em sạch sẽ
Lam Linh trừng mắt nhìn anh ngượng ngùng hoá giận, nhanh tay rút chiếc dép lông trên chân không ngần ngại ném thẳng vào bộ đồ thể trên người anh. Trương Ngạn kinh ngạc, con nhóc này xem ra càng ngày càng không biết sợ, không biết Trương Ngạn anh rốt cuộc là người thế nào sao? Còn dám thô bạo ném dép vào người anh? Anh sải bước nhanh chóng về phía cô gọn gàng vác cô lên vai, Lam Linh trên vai anh không ngừng quấy đạp
-Thả tôi raaa
-Trẻ nhỏ phải dạy bảo thêm, em còn dám đánh tôi nữa không?
-Thả raaa!!!! Aaaa
-Nói! Sau này còn dám không?
Mỗi câu nói anh đều vỗ một cái vào mông cô, nhưng cô gái trên trên vai anh thì ngược lại rất bướng bỉnh nhất quyết không nhận lỗi sai về mình. Một người đánh mông một người cãi lại, cứ như vậy anh đã vác cô xuống đến phòng khách. Không ngờ trên sofa ba người sáu mắt đang nhìn đôi vợ chồng sắp cưới, Trương Ngạn chậm rãi thả cô xuống
-Bà nội! Ba mẹ!
Lam Linh giật mình quay lại như một cái máy được lập trình, không cần nhìn xung quanh lập tức cúi chào
-Trương lão phu nhân, Trương lão gia và phu nhân, xin chào mọi người!
Ba người nhìn nhau vừa chứng kiến một màn tình cảm xem ra tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt. Trương lão gia nhìn Lam Linh một lượt nghe qua vợ kể cô gái này có vẻ rất có năng khiếu nghệ thuật, hơn nữa quan sát qua một lượt trên thân một bộ pijama mái tóc đen dài được cột cao gọn gàng, khuôn mắt trong sáng tự nhiên không nặng nề phấn son rất khác