Giờ trưa tới, bữa trưa đã được dọn đầy bàn, Trương Ngạn chẹp miệng nhìn đồng hồ ngán ngẩm lôi điện thoại ra xem mấy video trời ơi đất hỡi “thế mà nói về trước giờ cơm trưa”. Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới ngay, Lam Linh cười vui vẻ ngồi xuống, vừa nhìn bàn ăn toàn món ngon lại càng thêm vui. Anh liếc liếc cô, đi mua đồ thôi mà vui như vậy sao?
-Em nói về trước giờ cơm trưa mà?
Lam Linh gật đầu, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh:
-Anh đã ăn chưa?
-Chưa!
-Thì đó, về trước lúc ăn là về trước bữa trưa còn gì. Khi nào mà anh ăn xong rồi em mới về thì đó mới là về trễ
Trương Ngạn cứng họng, nếu như có một danh hiệu để trao cho cô vợ này của anh thì chính là bà chúa lí sự, một ngàn không trăm lẻ một chuyện trên đời đều sẽ cãi, cãi một cách vô lí, đi được với quy luật tự nhiên tuy nhiên rất thuyết phục, anh đều không thể nói lại. Lam Linh đnag đặt cả tâm huyết vào bàn ăn chợt nhớ ra chuyện gì đó
-À, hôm nay em mua trà lát nữa kêu giúp việc pha thử cho anh uống. Buổi chiều sang ba nha, em mua cả cho ba
-Đi mua đồ vẽ mà đi mua trà?
Lam Linh chẹp miệng dồn hết tâm trí vào đồ ăn không có hứng đôi co với anh. Trương Ngạn nhìn vợ bằng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi, lòng đau nhói vô cùng càng ngày cô vợ này càng không để ý đến anh rồi, giờ Trương Ngạn này đang thấm thía câu nói thế nào là nghiệp quật đây trước kia bao nhiêu cô gái đẹp bám lấy anh, anh đều bỏ ngoài tai một hai không thèm để ý tới bây giờ thì hay rồi, dồn cả tâm trí vào cô thì cô lại thờ ơ như không haizzz....
Lam Linh ngâm mình trong bồn tắm miệng nhỏ còn nghêu ngao hát không ngừng, ngày mai là ngày anh đưa cô tới công ty học việc ngày đầu tiên, thế là cuối cùng cũng có thể kể thíc chuỗi ngày ở nhà phát ốm có thể có việc để bận rộn rồi, dù công việc không phải chuyên ngành mỹ thuật của cô nhưng cũng là công việc cô muốn làm. Trương Ngạn nghe vợ mình hát vui vẻ như vậy liền mở cửa đi vào, Lam Linh lườm anh
-Anh cứ canh lúc người ta tắm là đi vào sao?
-Không có, anh không canh. Anh chính là biết em đang tắm mới vào
Trương Ngạn dùng ánh mắt vô tội, giọng nói kèm khuôn mặt bỉ ổi vô cùng nhìn vợ, Lam Linh trừng mắt không thèm đôi cô với anh, càng ngày cô càng không muốn trả lời tên vô lain này, đông tây lam bắc, trái phải anh đều nói được một cách vô sỉ như vậy, vốn không thể nói lí với anh.
Ngày mới tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi báo thức vừa kêu Lam Linh thò tay ra muốn tắt nó đi, nhưng cái lạnh truyền tới giống như ai đó để một tảng đá lạnh lẽo lên tay cô, lập tức rụt lại, tiếp tục chui vào chăn haizz dù là háo hức thật, được đi làm vui mừng biết bao nhiêu nhưng mà lạnh quá, quá trời lạnh luôn, bao lâu rồi cô chưa dậy sớm như thế này chứ? Trương Ngạn nhìn con sâu lười cuộn tròn trong chăn không