Lam Linh gối đầu trên đùi Trương Ngạn, ngắm nhìn tấm thiệp mời trên tay. Rất xinh đẹp sang trọng, nhưng nó lại không mang đến cho cô cảm giác thích thú mà ngược lại càng bất an, khó chịu hơn, lông mày cô khẽ cau lại, suy nghĩ ngổn ngang. Trương Ngạn đọc tai liệu, ngón tay vẫn luồn qua mái tóc cô mà trêu đùa, lại vô tình thu được hành động đó vào mắt, anh bỏ tài liệu cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô
-Lại lo lắng chuyện gì rồi?
-Tấm thiệp này. Thật ra mỗi lần tham gia tiệc nhà họ Lục đều xảy ra chuyện, em không có thiện cảm lắm với bữa tiệc này
Đúng như vậy thật, mỗi lần dự tiệc nhà họ Lục ít nhiều Lam Linh đều gặp chuyện, tư tưởng đều phòng cũng do đó mà hình thành trong cô Trương Ngạn cũng hiểu được nỗi bất an của Lam Linh, thật ra không phải anh không lo lắng, nhưng anh lại không muốn nói ra sẽ khiến cô bất an theo, hoá ra bây giờ cô tự dự cảm được rồi. Lam Linh xoa xoa má anh bắt đầu nịnh nọt
-Anh, chúng ta có thể không tới không?
-Được, nếu em không muốn thì sẽ không đi nữa!
Trương Ngạn nhìn cô cưng chiều cũng không đắn đo mà gật đầu đồng ý. Dù bữa tiếc đó chắc chắn sẽ bàn tới chuyện làm ăn lớn nhỏ của anh, nhưng nếu cả anh và cô đều cảm thấy gì đó không an toàn thì sẽ không cần tới, so với dự án lợi nhuận tiền nhiều bao nhiêu nhưng không có cô bên cạnh cũng chẳng còn nghĩa lý gì, trước kia đã một lần do sai sót của anh bây giờ anh nhất định không để điều đó xảy ra nữa. Lam Linh không nói chỉ nhìn anh cười hạnh phúc, ngồi dậy đặt lên môi anh nụ hôn như lời cảm ơn cho tình cảm của anh dành cho cô.
Bên này, Trần Hạo đang ngồi trên ghế lắc lắc cốc rượu trong tay, Lục Lam Anh như một con rắn mà quấn lấy anh, giọng nói tự mãn pha chút lẳng lơ
-Kế hoạch đã chuẩn bị cả rồi, thiệp mời cũng đã gửi đi. Đại bàng muốn thưởng em thứ gì đây?
Trần Hạo đẩy Lục Lam Anh khỏi cơ thể mình đứng dậy, rót một cốc rượu tiến tới đặt vào tay cô ta:
-Đừng cứ đòi quấn lấy tôi như thế. Uống rồi ngủ đi, tôi có việc cần đi
-Đại bàng anh bây giờ rời bỏ trần thế phàm tục sao? Tu tiền à, hay lại giàng buộc trái tim trên cơ thể tiểu bạch thỏ nào rồi?
-Không phải việc của cô!
Trần Hạo vứt lại câu nói ngắn gọn, lạnh lùng rồi rời đi để lain Lục Lam Anh một thân đồ ngủ quyến rũ lớ ngớ không biết phải làm gì, tắm rửa xịt nước hoa gội đầu mọi thứ chuẩn bị cho anh ta rồi mà anh ta cứ vậy bỏ đu sao? Trần Hạo nhấc điện thoại gọi cho Hàn Hàn:
-Alo Hàn Hàn, xong chưa anh tới đón em
-Được rồi, anh cứ tới đi!
Hàn Hàn hôm nay tham gia buổi học thêm năng khiếu đàn ở học viện, dù sao trước kia cô cũng có ước mơ làm cơ sĩ có thể trên sân khấu mặc một chiếc váy xinh đẹp, rực rỡ nhưng lại thuần khiết, thoát tục tự đánh đàn bằng những ngón tay thon dài của mình tự hát. Cảnh tượng đó trong suy nghĩ của Hàn Hàn rất đẹp, hơn nữa sau này không phải sẽ tới ở cùng Trần Hạo sao? Hàn Hàn này chính là muôn luyện tập thật tốt, sau đó đợi đến khi có cơ hội sẽ có thể trình diễn cho Trần Hạo xem dưới hình ảnh cô hằng mơ ước đó. Chỉ cần nghĩ tới đã khiến cô gái nhỏ có thêm bao nhiêu động lực mà hăng say tập luyện, thật ra Hàn Hàn chính là một cô gái xinh đẹp tài năng hoạt bát, chỉ tiếc là lớn lên trong một gia đình như vậy, thiếu sự quan tâm, trau dồi thì tài năng nào cũng sẽ mai một thôi.
Rất nhanh Trần Hạo đã có mặt ở cổng học viện, vừa đợi một lúc liền thấy Hàn Hàn bước tới,dáng người nhỏ bé giữa đám đông toát lên sự cô đơn khó tả. Anh đưa tay vẫy về phía Hàn Hàn, cô lập tức bị hành động đó thu hút mỉm cười chạy về phía Trần Hạo
-Anh đợi em lâu chưa?
-Không có anh vừa mới tới. Đi đưa em đi mua đồ mới, anh kêu người chuẩn bị phòng cho em rồi, mua thêm chút đồ làm được
Hàn Hàn ái ngại nhìn Trần Hạo, cúi mặt lý nhí:
-Chắc là không cần đâu, em không có tiền. Hai người họ khoá hết thẻ của em rồi
Trần Hạo nhăn mặt, búng nhẹ một cái vào trán cô. Con bé này cũng sòng phẩng vậy cơ à? Không có tiền cũng sẽ không nghĩ đến là dùng tiền của anh sao?
-Anh có cho em mượn, có tiền thì trả lại cho anh
Thấy Hàn Hàn vẫn còn ngập ngừng, Trần Hạo không chần chừ một mực kéo cô lên xe. Từ học viện đi khoảng hơn 10 phút là tới trung