Lục Lam Anh xinh đẹp ngồi trước gương, xung quanh 2 3 người đang tập trung làm tóc, trang điểm nhìn qua ai không biết còn tưởng đại tiểu thư nhà họ Lục chuẩn bị cho lễ đính hôn ấy chứ. Đang mải ngắm bản thân trong gương bỗng chuông điện thoại reo
-Thế nào rồi?
Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy trên khuôn mặt Lục Lam Anh hiện rõ sự thoả mãn, hài lòng trên miệng kéo cong thành nụ cười:
-Tốt. Chú ý chuẩn bị tốt một chút, xong việc sẽ thưởng hậu hĩnh cho các người!
Tắt điện thoại, Lục Lam Anh tiếp tục ngắm khuôn mặt mình:
-Màu son hơi nhạt, đậm hơn một chút
-Dạ, Lục tiểu thư
Lục Lam Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình vô cùng hài lòng, lát nữa thôi khi bữa tiệc này kết thúc mọi thứ sẽ là của cô, sẽ không thấy con nhỏ Lục Lam Linh đó, cô sẽ từng bước leo lên giường Trương Ngạn, chỉ cần nghĩ tới hai việc đó thôi đã đủ làm cô bay đến tận mây xanh rồi, hôm nay tâm trạng đúng là thoải mái thật.
Hàn Hàn thấy Trần Hạo một thân âu phục, trên túi trước ngực còn để một chiếc ngăn lụa được gập hình khéo léo, chiếc cài áo và kẹp ngang cà vạt kia đều là của cô tặng, cảm giác hạnh phúc vô cùng. Sau đêm đó, tuy rằng anh không nói với cô những câu nói tình cảm lãng mạn như phim, nhưng hành động của Trần Hạo đều hướng về cô, luôn bảo vệ, quan tâm và chăm sóc cô, Hàn Hàn luôn tự cảm nhận được việc đó.
-Anh đi đâu vậy?
Trần Hạo nhìn cô một thân đồng phục, lại còn lấm lem mặt mũi đều bẩn cả cau mày một cái:
-Dự tiệc không phải anh nói với em rồi sao?
Hàn Hàn bắt được ánh mắt của anh lúc nào mới nhớ ra trên cơ thể mình hiện tại rất không bình thường, liền nhanh chóng “à...” một tiếng rồi nhanh chân chuồn mất, nhất định không để Trần Hạo hỏi thêm câu nào. Nhưng não cô vốn không nhanh bằng Trần Hạo, thân thủ càng không nhanh bằng vừa mới chạy vài bước đã bị cánh tay của anh cầm lấy cổ áo lôi lại
-Đến lượt anh hỏi em. Sao lại nhìn thế này?
Những lúc như thế này một nụ cười tự tin là hoàn toàn sai vì thế Hàn Hàn chọn sự im lặng. Nhất quyết ngậm chặt miệng không nói, vùng vẫy chạy khỏi anh, Trần Hạo nhìn dáng vẻ của cô cười nhẹ giọng nói rõ ràng mang ý châm chọc
-Tình thế này, nếu em muốn chạy chỉ có thể cởi áo mới thoát được thôi!
Hàn Hàn không nói, theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ áo quay đầu nhìn anh, ánh mắt meo meo xin hàng nhưng miệng vẫn quyết không khai. Hàn Hàn này vẫn luôn tự tin vào sự kín mồm kín miệng của mình cũng may đây là thời bình đó chứ vào thời chiến Hàn Hàn này mà đi làm gián điệp thì giặc đến chết cũng không hé răng nửa lời. Trần Hạo nhìn cô gái cứng đầu cứng cổ trước mặt trong lòng thầm đoán chắc chắn cô sẽ không khai nên tự mình nói trước
-Em đánh nhau với người ta à?
Bị Trần Hạo nói trúng tim đen, Hàn Hàn giật mình cười trừ:
-Không, làm gì có. Nhìn em thế này có thể đánh nhau với ai chứ?
-Xét đến thời điểm này, Trần Hạo anh có thể tự tin cho rằng mình khá là hiểu em đấy, nói mau!
Trần Hạo nhướn mày nhìn Hàn Hàn, cô gái trước mặt liền bị đánh trúng tâm lý mà mềm yếu vô cùng, nhắm mắt chấp nhận đành xin lỗi cụ tổ nghề gián điệp mà bản thân mới tự hào 3 phút trước, miệng lẩm bầm thật ra không phải do mình chỉ trách địch quá mạnh. Hàn Hàn ngước mắt nhìn Trần Hạo ánh mắt kiên định đó vẫn đang chăm chú nhìn cô chờ câu trả