Lục Lam Anh trong bộ đầm xinh đẹp, lộng lẫy đi lại khắp nơi, miệng nở nụ cười tươi như hoa nhưng trong lòng xem ra đã như lửa đốt. Buổi tiệc bắt đầu đã 45 phút rồi tại sao Trương Ngạn còn chưa tới chứ? Có khi nào anh ta sẽ không tới không, như vậy công sức chuẩn bị chẳng phải đổ sông đổ bể sao? Lục Lam Anh cầm ly rượu vang trên tay mà lắc nhẹ ánh mắt lơ đãng mang theo dòng suy nghĩ bị chất lỏng đỏ sóng sánh trong ly cuốn đi, bỗng một tên mặc lễ phục đen tiến lại gần, ghé sát tai cô ả thì thầm, chẳng biết hắn đã nói gì chỉ biết rằng cô ta sau đó không giữ được bình tĩnh mà ném thẳng ly rượu sang một bên “choang” một tiếng, mọi người đều nhìn Lục Lam Anh bằng ánh mắt bàng hoàng, tò mò cô ả quay lưng rời đi, để lại người đàn ông mặc lễ phục đen may thay anh ta cũng thật khéo léo
-Người đâu, dọn dẹp một chút đi, Lục tiểu thư không may làm rớt ly rượu rồi!
Trong phòng, Lục Lam Anh hai mắt như lửa đốt đỏ rực trừng trừng nhìn xấp ảnh được gói trong bịch bì thư trên bàn, tay run rẩy bấm số gọi cho Trần Hạo rõ ràng anh ta nói sẽ tới buổi tiệc tại sao đến bây giờ cũng chưa thấy Trương Ngạn cũng vậy? Bây giờ còn những tấm ảnh này lại xuất hiện ở đây, ruốt cuộc là ai và người gửi bức ảnh này muốn gì ở cô?
-Gọi cho tôi có chuyện gì? Tắc đường một chút sắp tới nơi rồi
-Chuyện chúng ta có người phát hiện rồi. Ai đó gửi bưu phẩm lạc danh cho tôi, rất nhiều ảnh. Còn nữa, Trương Ngạn....không tới!
Trần Hạo nghe xong không nói gì cau mày trần ngâm một hồi, Lục Lam Anh ở đầu dây bên kia sốt ruột gọi tên anh
-Đại bàng, anh nghe tôi nói không?
-Cô lo chuyện bữa tiệc đi, Trương Ngạn không tới tôi cũng khôbg còn lý do gì đển tới cả
-Vậy còn bức....
Tút....tút.... đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ngắt máy lạnh nhạt, Lục Lam Anh tức giận thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống sàn, tức giận hét lên điên loạn xé những tấm ảnh trên bàn. Trần Hạo ngồi trên xe suy nghĩ có chút hỗn độn, mộ chuyện có vẻ không ổn lắm, mọi thứ đang dần đi xa kế hoạch, hơn nữa những lần ân ái với Lục Lam Anh cũng bị phát hiện ra, nếu chuyện này lộ ra ngoài thân là đàn ông vốn dĩ cũng chẳng sứt mẻ gì, người ảnh hưởng lớn nhất chính là Đại tiểu thư nhà họ Lục thôi, nhưng anh vốn không muốn bản thân vướng vào những ồn ào không đáng có thế này, đang mênh mang suy nghĩ bỗng anh nhận được điện thoại của Hàn Hàn, miệng bỗng bất giác mỉm cười
- Sao? Mới đó đã nhớ anh rồi?
-Trần Hạo, có ai đó gửi đồ cho anh nè, nhìn bưu phẩm đóng gói như giấy tờ quan trọng vậy. Có cần em mang tới cho anh không?
Trần Hạo vừa nghe có chút chột dạ, giọng nói trở nên vài phần hấp tấp:
-Không cần! Anh đang về nhà rồi em cứ để nó vào phòng anh nhé. Đừng mở nó ra!
Hàn Hàn bên kia nói đến bằng giọng giận dỗi:
-Biết rồi, em đâu phải loại người tò mò như thế!
-Không phải...
Chưa kịp để Trần Hạo nói tiếng, Hàn Hàn đã cúp máy ngang. Trần Hạo trong lòng lúc này vô cùng nóng vội, liên tục giục tài xế lái nhanh hơn một chút, lúc này trong đầu anh cũng không nghĩ gì nhiều, nếu như trong bưu phẩm đó là những bức ảnh thân mật giữa anh và Lục Lam Anh thì nhất định không thể để Hàn Hàn nhìn thấy nó, càng nghĩ đôi lông mày của Trần Hạo càng thêm cau chặt lại.
Hàn Hàn vừa cúp máy, nhanh tay nhắn cho Lam Linh một tin, nội dùng vô cùng ngắn gọn chữ một chữ “OK”, rất nhanh bên phía Lam Linh đã có tin nhắn phản hồi “Cậu làm tốt lắm, lát nữa mời cậu đi ăn!” . Hàn Hàn đọc xong tin nhắn tươi cười rồi xoá đi, cầm bưu phẩm đặt trong phòng Trần Hạo rồi chạy sang phòng mình tiếp tục chờ đợi sự khẩn trương của Trần Hạo.
Bên này Trương Ngạn đang nằm trên giường, ôm cứng lấy cô vợ nhỏ của mình trong lòng, hít hà mùi thơm từ mái tóc cô. Lam Linh ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai, trưởng thành đang say mê mình khoé miệng cong lên:
-Anh đúng là cáo già