Mặt trời mùa thu len qua những áng mây trắng bồng bềnh bầu trời trong vắt ánh nắng luồn qua tấm rèm cửa sổ rọi thẳng vào mặt Lam Linh khiến cô khó chịu mở mắt cô liền nhíu mày vì cảm giác nặng nề đau nhói khắp cơ thể nhìn đồng hồ đã điểm 08:05 muộn muộn thật rồi hôm nay cô còn phải nộp bài thi mỹ thuật hôm trước cô lập tức muốn nhanh chóng rời giường nhưng bản thân cứng ngắc như bị vật nặng đè lên quay sang phải là gương mặt người đàn ông phóng to khiến cô giật mình hét lên tay vội vàng thu chăn về che đi cơ thể trần trụi của mình, tiếng hét chói tai làm Trương Ngạn nhíu mày tỉnh giấc
- Mới sáng ra em đã ồn ào như vậy? Còn chê đêm qua chưa đủ mệt?
Lam Linh ngượng ngùng lườm nguýt anh bỗng trừng mắt như sực nhớ ra điều gì đó, cô bối rối vốn định hỏi nhưng không biết nên mở lời thế nào khuôn mặt bỗng chốc lại ửng đỏ. Trương Ngạn âm thầm quan sát cô gái nhỏ này dễ đoán vô cùng vừa nhìn liền biết trong cái đầu nhỏ kia nghĩ gì
- Em muốn hỏi tối qua có chuyện gì?
- Đúng đúng
Được hỏi trúng mà không cần mở lời Lam Linh gật đầu lia lịa, Trương Ngạn thấy cô như vậy lại nổi ý muốn trêu chọc cười cười nhướn mày
- Nếu muốn hồi tưởng như vậy tôi cũng không phải người hẹp hòi sẵn lòng kể không thiếu chi tiết nhỏ cho em nghe. Còn có thể giúp em trải nghiệm lại một cách thực tế
Vừa nói Trương Ngạn vừa từ từ tiến về phía Lam Linh, cô hoảng hốt đưa tay nắm lấy tóc anh kéo ra khoảng cách giữa hai người anh cảm giác như da đầu bị kéo ra một mảng thảm thiết kêu chộp lấy tay cô, Lam Linh lườm anh
- Không có thời gian đôi co với anh, truyện này xong rồi coi như đen đủi là sự cố sau này tôi Lục Lam Linh không hề quen biết Trương Ngạn anh!
Cô rành rọt phân rõ ranh giới một tràng, anh trợn mắt nhìn hôm qua từ đầu vốn có chút nghi ngờ cô liệu có phải cho người bỏ thuốc e rằng không đúng rồi cô gái này sau một đêm ân ái liền muốn phủi mông làm như không quen biết anh? Rõ ràng là lần đầu mà cứ thế cho qua?
- Tôi không muốn!
- Anh điên à? Thôi thôi quay mặt qua đi tôi phải mặc đồ
Không những không nghe lời cô anh ngược lại càng nhìn cô chằm chằm dùng ngón trỏ chỉ chỉ trên người cô
- Chỗ đó chỗ đó chỗ này kia nữa tôi đều đã hôn cả rồi còn, ngay cả chỗ bên dưới kia cũng đã ăn sạch em nói xem còn chỗ nào không thể nhìn?
Lam Linh mặt lúc này đã đỏ bừng kéo chăn bỏ vào phòng tắm lát sau cô đi ra trên người là bộ váy đồng phục mới thơm tho mái tóc đã được chải gọn gàng chỉ có điều đâu hôn khắp cơ thể không thể che được khuôn mặt bốc chốc trở nên bí xị đi ra ngoài lúc này Trương Ngạn đã mặc đồ xong đợi cô đi ra thì bước vào phòng tắm thấy vẻ mặt như có ai thiếu nợ không trả của cô anh ân cần hỏi
- Chuyện gì nữa?
- Vết này đều không sạch
Ánh mắt ngân ngấn nước nhìn anh xem ra nước mắt đã trực trào rơi xuống, bắt gặp vẻ mặt này của cô anh không biết nên làm thế nào nó cũng đâu phải vết son làm sao mà sạch được? Anh liền nhớ ra gì đó cúi thấp xuống nghiêng cổ về phía cô
- Cái này là đêm qua em cắn tôi
Lam Linh nhìn vết thương y dấu răng còn nguyên chút máu khô áy náy vô cùng nước trực trào trong mắt lập tức rơi xuống, cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương của anh
- Rất đau đúng không?
- Đúng, nhưng không thể so với lần đầu của em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em
Ánh mắt trìu mến nói xong anh đưa tay giữ lấy đầu cô đặt nhẹ