- Dạ.
Đường Thy bước vào một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. Còn to hơn nhà của cô, chăn ấm, nệm êm. Chẳng thiếu.
- Mấy tuổi?
- Mười bảy.
Vỹ Kỳ nhìn cô, nói:
- Bằng tôi đấy. Rồi mai đi học với tôi.
- Được.
Cô nhìn cậu, nghĩ:Mười bảy tuổi mà như ông già.
Rồi cô trải chiếu ở dưới đất nằm xuống ngủ.
Hai mươi ba giờ rưỡi tối hôm đó,
- Nào dậy.
Vỹ Kỳ đánh thức Đường Thy.
- Chuyện gì?
Đường Thy buồn ngủ trả lời.
- Tôi muốn ăn khuya.
- Hả? Ờ... Được.
Hai người bước xuống lầu, Đường Thy đứng vào bếp nấu mì, con Vỹ Kỳ thì ngồi chờ.
- Xong rồi này.
Đường Thy cầm một bát mì nóng hổi đưa cho Vỹ Kỳ. Rồi cô ngồi ở sau cậu.
Sau khi ăn xong, Vỹ Kỳ uống nước rồi nói:
- Rồi ta đi.
Nhưng cô đã ngủ gục xuống.
- Kệ cô nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi Vỹ Kỳ vô tâm đi lên lầu, lát sau cậu lại đi xuống đứng trước Đường Thy nhăn nhó. Rồi cậu nhấc cô lên, bế lên phòng rồi đắp chăn cho cô ngủ.
Sáng hôm sau, lúc bốn giờ sáng, theo thường lệ thì Đường Thy dậy. Khi vừa thức dậy cô đã thấy mình được đắp chăn rất chỉnh tề. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, chẳng lẽ cậu chủ bế mình vào đây?
Rồi cô nhìn vào cậu, rồi đứng dậy đi rửa mặt. Xong cô đánh thức Vỹ Kỳ.