Đường Thy bước vào nhà nhờ sự chỉ dẫn của bà quản gia. Đứng trước mặt một người phụ nữ, cô hơi run. Nhưng vì nét quý tộc và điềm tĩnh của bà thì cô càng sợ hơn. Người này độ ba mấy tuổi. Cỡ ba mươi chín.
- Cháu là ai?
Bà ta hỏi Đường Thy.
- Cháu là Đường Thy, con của mẹ Bích Cung.
- Bích Cung?
Bà khó hiểu nói lại tên mẹ Đường Thy.
- À, ta biết rồi! Lúc trước mẹ con đã đến đây xin việc cho con để khi mẹ con mất con cũng có nơi sống.
Bà kể lại lúc mà mẹ Đường Thy còn sống. Lúc này mắt Đường Thy hơi ướt.
- Mà mẹ con đâu?
Đường Thy nhìn bà với ánh mắt long lanh. Cô gạt nước mắt ra và nói:
- Mẹ con... Mất rồi!
Đường Thy nói có hơi nghẹn ngào.
- Ta xin lỗi. Con cứ việc ở đây, và phải làm bảo mẫu cho một người. Về học tập, mọi thứ của cháu ta lo cả, yên tâm chứ?
Bà ta đứng dậy, vỗ vỗ vào vai của Đường Thy. Rồi bà gọi quản gia nói giúp việc dọn hành lí của cô vào phòng cậu chủ, để tiện làm bảo mẫu.
Tối hôm đó, Trịnh Vỹ Kỳ và ông Trịnh về. Bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ, chả thiếu gì. Mọi người chào đón rất niềm nỡ. Ai cũng vào bàn ăn cả.
- Cháu ngồi vào đi.
Đường Thy ngồi xuống, Vỹ