Về đến "Lưu Kim Tuế Nguyệt", Kiều Ôn Noãn chủ động rót cho Thẩm Lương Niên một ly nước, dịu dàng nói: "Lương Niên, em biết Hảo Hảo bỏ đi không nói lời nào khiến anh vô cùng lo lắng bận tâm, như chúng ta đã nói lúc nãy, không thể bỏ mặc công ty của anh được."
"Hơn nữa, anh cũng từng nói công ty đó là tâm huyết của anh và Hảo Hảo, vốn thành lập công ty đều do cô ấy góp."
"Bây giờ công ty gặp khó khăn, anh bỏ mặc không lo chỉ ôm nỗi mặc cảm tự ti cũng không thể giải quyết được gì. Không lẽ anh muốn tất cả tâm huyết của hai người tan thành mây khói hay sao?"
"Anh luôn nói anh yêu Cảnh Hảo Hảo nhưng khi cô ấy một lòng muốn tốt cho anh, ra sức giúp đỡ công ty, cuối cùng anh lại từ bỏ như thế, anh có thật lòng yêu cô ấy không?"
Thẩm Lương Niên ngồi đối diện yên lặng lắng nghe mà không nói lời nào.
Kiều Ôn Noãn nhìn anh hồi lâu rồi lấy trong túi xách ra một tờ chi phiếu đưa cho anh: "Lương Niên, đây là tiền em bán hết toàn bộ tài sản sau hai năm tích góp được trong showbiz, tổng cộng năm mươi triệu, đủ để anh trả nợ ngân hàng đấy."
Cô ta im lặng giây lát rồi nói tiếp: "Anh cầm số tiền này trả nợ đi, tạm thời vượt qua giai đoạn khó khăn này, sau đó tập trung kinh doanh sản phẩm mới. Em sẽ làm đại sứ thương hiệu miễn phí cho anh, sau này anh kiếm được tiền rồi trả lại em."
Bạn thân nhất của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn là Tòng Dung. Tuy nhà anh ta làm chính trị, có quyền có thế nhưng cho dù có tiền cũng khó bỏ ra năm mươi triệu làm vốn lưu động.
Về phía Lương Thần, anh và Tòng Dung từng mời anh ta uống rượu để nhờ giúp đỡ nhưng mãi chưa thấy hồi âm...
Khi anh nhận thấy lần này chắc chắn không thể vượt qua, thậm chí muốn từ bỏ thì Kiều Ôn Noãn lại bỏ ra toàn bộ tài sản của mình để giúp anh.
Thẩm Lương Niên nhìn tờ chi phiếu, im lặng hồi lâu mới ngẩng
đầu lên nhìn cô ta hỏi: "Tiểu Noãn, tại sao em lại muốn giúp anh?"
"Bởi vì em yêu anh."
Sau đó cô ta nói tiếp: "Em biết trước đây anh từng nói chúng ta chỉ quen qua đường, không có tình cảm, nhưng không có nghĩa là em sẽ không rung động với anh. Em thật lòng yêu anh nên mới cam tâm tình nguyện ở bên anh suốt hai năm nay mà không cần danh phận gì. Dù anh có tiền hay không, em vẫn yêu anh. Em biết anh yêu Cảnh Hảo Hảo, nhưng điều đó sẽ không cản trở việc em giúp anh."
Từ hai năm trước Kiều Ôn Noãn đã muốn nói lời yêu anh nhưng mãi vẫn không dám vì sợ một khi mở lời thì anh sẽ ngày càng rời xa mình. Tuy nhiên, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất của cô ta.
Sau khi bày tỏ, cô ta mới phát hiện hóa ra mình yêu người đàn ông này nhiều hơn mình nghĩ.
"Lương Niên, em không có ý gì khác, anh cứ yên tâm nhận số tiền này đi. Em sẽ không gây bất cứ rắc rồi gì cho anh, em chỉ muốn giúp anh vì không muốn nhìn thấy anh buồn."
Nói xong, cô ta khẽ cúi đầu đứng dậy, cầm lấy túi xách: "Lương Niên, em đi trước đây, anh hãy suy nghĩ kỹ xem có muốn nhận sự giúp đỡ của em không. Thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không ngắn, anh cũng biết em là người như thế nào mà."
Sau đó, cô ta đứng đợi vài giây rồi quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Lương Niên, gió thổi từ máy điều hòa giữa phòng làm tờ chi phiếu trên bàn khẽ lay động.
***
Đêm đó, Cảnh Hảo Hảo nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ với đống tâm sự chồng chất, trăn qua trở lại thế nào cũng không ngủ được, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, mãi đến mười hai giờ rưỡi cô mới nghe thấy tiếng xe ngoài cửa sổ.
Lương Thần đã trở về.