Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Châm biếm (8)


trước sau

Editor: Nguyetmai

Thấy cô vẫn đứng yên, vẻ mặt không đổi, Lương Thần không kìm được siết chặt đôi đũa đến lộ rõ khớp xương tay: "Hảo Hảo, đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ ba!"

Cảnh Hảo Hảo biết cơn giận của Lương Thần đã đến cực hạn, nếu mình ngoan cố chống đối, không biết lát nữa người đàn ông này sẽ còn nổi nóng đến mức nào nữa.

Tuy vậy, nếu cứ bắt cô tiếp tục nghe Tòng Dung kể chuyện về Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, cô sẽ còn đau khổ hơn sự dày vò mà Lương Thần dành cho cô gấp hàng nghìn lần!

Cảnh Hảo Hảo mím môi, không có ý định quay trở lại.

Lương Thần hít thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, cố ổn định lại cảm xúc trong lòng mình, đè nén kích động muốn lập tức xông lên kéo cô quay lại chỗ ngồi.

Tòng Dung không hề hay biết chuyện Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn đã lén lút quan hệ với nhau hai năm, lại thêm tối qua Thẩm Lương Niên đến chỗ anh ta uống say bí tỉ, không ngừng nói "Hảo Hảo không cần tôi nữa", nên từ góc độ của anh ta, cho rằng Cản Hảo Hảo thấy Lương Thần lợi hại hơn Thẩm Lương Niên nên mới bỏ mặc tất cả mà lao vào.

Vả lại, nếu không phải do Cảnh Hảo Hảo, anh ta nghĩ, Lương Thần nhất định sẽ giúp đỡ khi Thẩm Lương Niên xảy ra chuyện!

Lúc đầu nói chuyện, anh ta vẫn còn chút kiêng dè, dù sao đây cũng là người phụ nữ đầu tiên của Lương Thần, bây giờ xem ra Lương Thần cũng chẳng tốt với Cảnh Hảo Hảo cho lắm.

Lương Thần biết rõ mình cố ý nói những lời kia để mỉa mai Cảnh Hảo Hảo, nhưng anh không những không nói giúp cô, còn hùa theo mình, bắt cô ngồi xuống để tiếp tục chịu đựng đây mà.

Tòng Dung lập tức hạ quyết tâm, nở nụ cười giễu cợt: "Lương Thần, phụ nữ không thể chiều được đâu. Cậu xem, lời cậu nói cũng không nghe, Lương Niên bảo Kiều Ôn Noãn làm gì, người ta đều cam tâm tình nguyện mà làm đấy!"

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt, mặc kệ Lương Thần có cho phép hay không, bỏ đi một mạch ra khỏi cửa.

"Ôi chao, cậu nhìn xem, đúng là không
xem cậu ra gì mà, bỏ đi một mạch, đúng là kém xa Kiều Ôn Noãn…."

Lương Thần hung hăng ném đũa lên bàn.

Tòng Dung nghĩ Lương Thần đang chuẩn bị nổi giận với Cảnh Hảo Hảo, cứ thế thản nhiên ngồi đợi xem trò hay, không thấy thương hương tiếc ngọc chút nào, anh ta thấy Cảnh Hảo Hảo đáng đời lắm!

Ai ngờ giây tiếp theo Lương Thần lại lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Tòng Dung, cậu thật sự thấy Kiều Ôn Noãn tốt à? Vậy ngày mai tôi sẽ đến thăm bố cậu để ông ấy đồng ý hôn sự của cậu và Kiều Ôn Noãn. Cậu cưới cô ta về làm vợ cho xong!"

"Không phải, Kiều Ôn Noãn có quan hệ gì với tôi chứ?"

Nói chưa hết lời Tòng Dung liền trừng to mắt, chỉ vào mình, nhìn Lương Thần với vẻ khó tin: "Cậu vì cô ta mà nổi nóng với tôi? Không đúng, tôi… lúc nãy tôi cũng vì Thẩm Lương Niên thôi…"

"Đầu óc bị lừa đá rồi đúng không? Vì Thẩm Lương Niên? Chẳng hiểu cái cóc gì còn ở đó tỏ vẻ chính nghĩa! Tôi nói cho cậu biết Tòng Dung, Cảnh Hảo Hảo không còn chút quan hệ gì với Thẩm Lương Niên cả, bây giờ không có, sau này cũng không có!"

Lương Thần bình tĩnh ngồi đó, toàn thân toát ra sự cường thế của vương giả, nói đầy khí phách: "Nếu tôi đã tham dự vào hiện tại của cô ấy thì chắc chắn sẽ không vắng mặt trong tương lai của cô ấy. Tòng Dung, tôi cảnh cáo cậu, sau này gặp cô ấy tốt nhất nên khách sáo chút cho tôi. Nếu cậu không biết giữ mồm giữ miệng, dám nói năng xằng bậy trước mặt cô ấy như hôm nay, có tin tôi xé nát miệng cậu không?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện