Editor: Nguyetmai
Tòng Dung thấy Lương Thần gầm lên như vậy thì trợn tròn mắt.
Lương Thần ngồi đối diện anh ta, ánh đèn trên đỉnh đầu phản chiếu xuống gương mặt anh, cằm căng cứng trông như vô cảm nhưng lại toát ra khí chất nghiêm túc không thể khinh nhờn.
Tòng Dung và Lương Thần chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ đánh nhau không ít, càng không cần nhắc đến cãi vã nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lương Thần có vẻ nổi giận thật sự…
Tòng Dung sửng sốt nhìn Lương Thần hồi lâu mới ngơ ngác nghiêng đầu, chỉ về phía Lương Thần hỏi Cảnh Hảo Hảo: "Cậu ta đang vì cô mà cảnh cáo tôi đấy à?"
Vừa rồi Cảnh Hảo Hảo cứ ngỡ Lương Thần định nổi nóng với mình nhưng không ngờ cơn giận của anh lại nhắm vào Tòng Dung, cô cũng hơi ngẩn ra. Nghe Tòng Dung hỏi, trước tiên cô thảng thốt lắc đầu với anh ta, sau đó hơi rụt rè nhìn thoáng qua Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo lén nhìn Lương Thần bằng khóe mắt, lại bị anh bắt gặp, vội hoảng hốt tránh đi, quay lưng về phía anh, cứ như sợ rằng chỉ vài giây sau thôi, lửa giận của anh sẽ lây sang cả cô vậy.
Anh đâu có nổi nóng với cô, cô sợ cái gì?
Lương Thần chỉ ra cửa, giọng điệu khi nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo mềm mỏng hơn nhiều: "Hảo Hảo, em ra ngoài trước đợi tôi."
Cảnh Hảo Hảo như nhận được thánh chỉ, tức tốc chạy ra khỏi phòng bao.
Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch bỏ chạy của cô, Lương Thần thoáng dở khóc dở người nhưng vẫn lạnh mặt, quay lại nhìn Tòng Dung.
Tòng Dung vò đầu, vội nói: "Chết tiệt, tôi không nghe lầm đấy chứ? Cậu vì một người phụ nữ mà nổi nóng với tôi? Còn là người phụ nữ có quan hệ mờ ám với hai người bạn của tôi?"
"Ngứa đòn đúng không? Tòng Dung, may mà bây giờ Cảnh Hảo Hảo không ở đây, nếu có mặt cô ấy, có tin tôi đập cậu nhừ tử không?" Lương Thần mất kiên nhẫn gầm lên với Tòng Dung, thuận tay châm một điếu thuốc không nhìn Tòng Dung nữa.
Tòng Dung thấy Lương
Thần nổi nóng, lập tức ỉu xìu, một lát sau mới nhỏ giọng lầm bầm: "Đúng là hồng nhan họa thủy mà!"
Ánh mặt lạnh lùng của Lương Thần lập tức bắn về phía Tòng Dung.
Anh ta ngoảnh đầu đi, vờ như không nhìn thấy, lát sau vẫn không nhịn được lên tiếng: "A Thần, tuy Lương Niên quen biết với chúng ta chưa lâu nhưng tốt xấu gì mọi người cũng chơi với nhau mấy năm nay, chuyện này cậu làm không phải chút nào. Cậu biết rõ cô ấy là người của Lương Niên, dù cô ấy tìm đến cậu, chủ động nhào vào lòng cậu, cậu cũng không được chấp nhận!"
Lương Thần như không nghe thấy những gì Tòng Dung nói, sắc mặt bình thản, chỉ hơi ngả người tựa lên lưng ghế phía sau không lên tiếng.
"Cậu nói xem, bây giờ thành ra như vậy, sau này cậu còn muốn làm bạn với Lương Niên nữa hay không?"
Không phải chưa từng thấy tình cảnh anh em vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù nhưng Tòng Dung thật sự không ngờ chuyện nhảm nhí này lại xảy ra bên cạnh mình.
"A Thần, bình thường cậu vốn rất sáng suốt, sao bây giờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy? Cô nàng tai họa kia có gì tốt, sao cậu lại nhìn trúng cô ấy chứ? Trên đời này đâu thiếu phụ nữ…"
Lương Thần chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tòng Dung, đôi mắt tuyệt đẹp của anh sâu thẳm tựa đáy đại dương khiến anh ta đang lải nhải không ngừng lập tức nín bặt.