Editor: Nguyetmai
"Không phải đâu cậu Thần, cô Cảnh đi ra ngoài một mình…"
Dì Lâm còn chưa dứt lời, Lương Thần đã đóng mạnh tập tài liệu lại, giọng bỗng chùng xuống: "Cả đám các người làm sao vậy? Có mỗi một người cũng không trông chừng được?"
"Không… không phải… Có một cô gái đến tìm cô Cảnh, không biết đã nói gì với cô ấy, cô ấy nghe xong liền chạy vội về phòng thay quần áo. Chúng tôi không kịp ngăn cản, cô ấy đã lên xe người ta đi mất rồi."
Cô gái?
Lương Thần nhíu mày hỏi: "Cô gái đó lái xe đến?"
"Vâng!"
"Đi xem camera trước cổng, xem biển số xe của cô ta là bao nhiêu rồi báo lại với tôi."
Anh nói xong thẳng tay dập máy.
***
Khoảng hai phút sau, di động của anh lại vang lên, dì Lâm gửi biển số xe đến.
Anh chuyển tiếp biển số xe cho trợ lí của mình, nhấc điện thoại bàn trong phòng làm việc, bấm một dãy số, đầu bên kia vừa nhấc máy, anh nói ngay: "Điều tra xem chủ xe mang biển số này là ai!"
Lần này, anh không đợi trợ lí trả lời đã dập máy luôn.
Qua thêm khoảng mười phút, điện thoại bàn của anh vang lên, anh không do dự bắt máy lên ngay: "Tổng Giám đốc Lương, chủ nhân của biển số xe kia là một cô gái tên Kiều Ôn Noãn."
Chân mày anh nhíu chặt hơn.
Kiều Ôn Noãn?
Cô ta tìm Cảnh Hảo Hảo làm gì?
"Tra xem bây giờ xe cô ta đang ở đâu."
"Vâng, Tổng Giám đốc Lương!"
***
Dọc đường đi, Cảnh Hảo Hảo và Kiều Ôn Noãn không nói gì với nhau, may mà không tắc đường, chưa đến một tiếng đồng hồ đã tới bệnh viện nhân dân.
Không đợi Kiều Ôn Noãn dừng hẳn xe, Cảnh Hảo Hảo đã vội mở cửa chạy vào khoa cấp cứu. Cô đi vào phòng bệnh mà Kiều Ôn Noãn nói, vừa vào đã nhìn thấy Thẩm Lương Niên đang nằm trên giường bệnh.
Anh mặc đồng phục bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch, nằm im bất động ở đó. Mũi kim cắm vào cổ tay anh, có dòng chất lỏng được chậm rãi truyền vào
cơ thể anh.
Cô đứng ở cửa hồi lâu mới cất từng bước đi vào bên trong.
Hôm qua, khi ngồi trong xe của Lương Thần, cô còn nhìn thấy anh. Lúc đó sắc mặt của anh có vẻ không tốt, không ngừng hút thuốc, sao chỉ trong một đêm lại xuất huyết dạ dày phải nhập viện rồi?
Cảnh Hảo Hảo đến trước giường bệnh, nhìn Thẩm Lương Niên một lúc lâu mới từ từ chạm tay lên gò má anh.
Anh của trước kia luôn thích sạch sẽ, lúc nào cũng cạo râu thật sạch, lúc này cằm anh lại lún phún râu, sờ lên có chút thô ráp.
Từ sau khi rời khỏi anh, cô chỉ từng gặp được anh hai lần, một lần ở trên đường, một lần là đêm qua. Cả hai lần, cô đều không có dũng khí nhìn anh thật kỹ.
Giờ đây anh hôn mê bất tỉnh nằm đây, cô mới dám quan sát anh thật cẩn thận. Thì ra, anh vẫn không hề thay đổi, hệt như trong trí nhớ của cô vậy.
Ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua trán, sống mũi, gò má của anh.
"Lương Niên, anh nói xem sao anh lại khờ đến vậy chứ?"
"Sao anh lại hành hạ cơ thể của mình như thế?"
Cô khẽ hỏi hai câu, rõ ràng là đang trách mắng nhưng giọng lại chứa đầy vẻ đau lòng.
Cô nhìn Thẩm Lương Niên thật lâu, mới xoay lại nói với Kiều Ôn Noãn đang đứng trước cửa: "Có thể phiền cô xuống dưới lầu mua giúp tôi một cây dao cạo râu không?"