Editor: Nguyetmai
"Có thể phiền cô xuống dưới lầu mua giúp tôi một cây dao cạo râu không?"
Kiều Ôn Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đang nắm tay Thẩm Lương Niên, chỉ thấy thật nhức mắt. Cô ta nghe Cảnh Hảo Hảo nói xong, mím môi một lúc lâu mới xoay người đi.
***
Đây là lần thứ hai Lương Thần nếm trải cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, một ngày dài như cả năm.
Lần thứ nhất, là lúc đợi Cảnh Hảo Hảo đến biệt thự tìm anh.
Lần thứ hai, chính là lúc này đây.
Chưa đến một tiếng nhưng anh đã thấy nôn nóng như có vô số con kiến đang bò loạn xạ trong lòng mình.
Trong lúc anh tức tối muốn đá bay chiếc ghế trong phòng để trút giận thì trợ lí gọi điện thoại đến.
"Tổng Giám đốc Lương, xe của Kiều Ôn Noãn hiện đang dừng ở bệnh viện nhân dân."
"Bệnh viện nhân dân?"
Lương Thần càng thêm mơ hồ: "Đến bệnh viện nhân dân làm gì? Cảnh Hảo Hảo bị bệnh à?"
Không đúng, nếu cô bị bệnh thì cũng phải do người trong biệt thự phát hiện ra trước.
Lương Thần nghĩ, mình đúng là tức đến váng đầu rồi mới buộc miệng nói ra một câu ngu ngốc như vậy. Anh hít thở sâu, sắp xếp lại tư duy của mình rồi mới ra lệnh: "Đi điều tra xem Kiều Ôn Noãn làm gì ở bệnh viện!"
***
Đợi Kiều Ôn Noãn mua dao cạo râu về, Cảnh Hảo Hảo bắt đầu cạo râu giúp Thẩm Lương Niên.
Cô cạo rất cẩn thận, rất chậm rãi và nhẹ nhàng. Dòng suy nghĩ trong đầu cô lại dần trôi ngược về quá khứ.
Giáng Sinh hai năm trước, cô muốn tạo bất niềm vui bất ngờ cho Thẩm Lương Niên, quay xong phim ở Hoàng Điếm lập tức ngồi máy bay về thành phố Giang Sơn ngay trong đêm.
Lúc đó, thành phố Giang Sơn đổ tuyết lớn, ngoài trời rất lạnh, xe taxi ít đến đáng thương, Cảnh Hảo Hảo tùy ý tìm một chỗ mua quà tặng Thẩm Lương Niên.
Đó là dao cạo râu.
Quà sinh nhật Thẩm Lương Niên tặng cô là chiếc áo khoác trị giá hàng chục nghìn nên khi đem dao cạo râu ra, cô có chút ngại ngùng.
Dù vậy, anh lại vui mừng nhận lấy, tự cọ lên mặt mình vài cái, giả
vờ chê bai: "Hảo Hảo, quà em tặng anh tầm thường quá đấy!"
Cô không phục, bĩu môi nói: "Lương Niên, anh hiểu gì chứ, ý nghĩa của món quà này là em muốn cạo râu cho anh cả đời!"
Cô nói ra rồi mới ý thức được mình vừa nói lời đường mật với anh thế nào, mặt tức khắc đỏ bừng lên.
Thẩm Lương Niên vui mừng kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, nói: "Hảo Hảo, nếu em đã muốn thì anh sẽ giao cả đời này cho em vậy."
Bây giờ nhớ lại, tất cả ký ức vẫn rõ mồn một như chỉ vừa xảy ra hôm qua, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại thấy những chuyện này giống một giấc mơ tuyệt đẹp hơn.
Cô cạo râu cho Thẩm Lương Niên xong, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau sạch mặt anh, nói với Kiều Ôn Noãn sau lưng mình bằng chất giọng hơi khàn đặc: "Anh ấy thích sạch sẽ, anh ấy xem trọng nhất khuôn mặt này. Bình thường, mỗi khi không có gì làm, anh ấy rất thích soi gương nên cô nhất định phải cạo râu, rửa mặt cho anh ấy mỗi ngày, như vậy khi anh ấy tỉnh lại, nhìn thấy mình vẫn khôi ngô tuấn tú như bình thường, chắc chắn sẽ rất vui."
Kiều Ôn Noãn đứng phía sau không lên tiếng.
"Xuất huyết dạ dày, chắc chắn không ăn cay được. Trước giờ anh ấy vẫn bị đau dạ dày, đây là bệnh do mấy năm trước mới mở công ty, làm việc bất kể ngày đêm mà ra. Anh ấy thích ăn cháo của một tiệm phía nam thành phố, lúc trước tôi bận quay phim không thể đích thân đi mua cho anh ấy thì sẽ gọi điện thoại đặt hàng giao đến cho anh ấy..."