Editor: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo nói mãi nói mãi, cho đến khi nghẹn ngào đến không nói nên lời.
Cô đang làm gì thế này? Sao cô lại nói hết những bí mật riêng tư giữa cô và Thẩm Lương Niên cho Kiều Ôn Noãn biết chứ? Biết rõ cô ta thích Thẩm Lương Niên, còn có ý đồ bất chính với anh, cô điên rồi chắc?
Nhưng cô không nói thì làm được gì?
Suy cho cùng anh vẫn cần người chăm sóc, cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc anh được.
Cô hiểu rõ, mình nói những điều này cho Kiều Ôn Noãn biết có ý nghĩa như thế nào. Dù sao trái tim của con người đều là máu là thịt, cô đang cho Kiều Ôn Noãn cơ hội, đồng nghĩa với việc, cô đẩy người đàn ông mình yêu vào tay người con gái khác.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo thấy như có gì đó đang siết chặt cổ mình khiến cô không thể hít thở một cách thông thuận.
Hảo Hảo, anh đợi được cưới em làm vợ.
Hảo Hảo, kiếp này anh chỉ cưới mình em.
Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh dùng tính mạng mình để thề, nếu tương lai có một ngày anh phụ lòng em, anh sẽ bị trời đánh.
Những lời anh từng nói cô đều nhớ rất rõ, lời hứa của anh cô cũng chưa bao giờ quên, nhưng giờ đây, cô không thể đợi thêm nữa để biết rằng anh có phụ lòng cô thật hay không, cô phải rời xa anh thật rồi.
Bàn tay cô đang nắm tay anh bắt đầu run lẩy bẩy, mãi một lúc lâu sau, cô mới ép mình bình tĩnh lại được, lấy một chiếc hộp gấm ra khỏi túi xách.
Bên trong là nhẫn cầu hôn của anh dành cho cô.
Cảnh Hảo Hảo đặt chiếc nhẫn kia xuống dưới gối Thẩm Lương Niên đang nằm, thầm nói trong lòng: Lương Niên, xin lỗi anh, tha thứ cho em vì đã nuốt lời. Đời này, em không thể ở bên anh được nữa rồi.
Có trời mới biết cô không muốn xa rời anh đến mức nào nhưng cô không muốn làm hại anh, thế nên giờ cô trả nhẫn lại cho anh, đồng nghĩa với việc từ chối lời cầu hôn của anh.
Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn nghĩ rằng, mình đã phải trải
qua những giai đoạn khó khăn nhất trong đời này rồi nhưng giờ mới phát hiện, khi phải thật sự chấm dứt với Thẩm Lương Niên, đó mới là lúc trái tim cô cảm thấy đau đớn nhất.
Cô vốn yêu anh đến thế, anh cũng yêu cô bằng cả tấm lòng, nhưng họ lại không thể ở bên nhau.
Cô vốn căm ghét Lương Thần ngần ấy, anh cũng không hề yêu cô, nhưng họ lại phải dính chặt vào nhau.
Quả đúng là đời như phim, phim lại như đời.
Nghĩ vậy, cô bỗng muốn khóc thật lớn nhưng cô chỉ từ từ nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào sâu tận đáy lòng. Sao cô có thể quên được, Thẩm Lương Niên không thích nhìn thấy cô khóc. Dù anh đang hôn mê bất tỉnh, cô cũng sẽ vâng lời, quyết không khóc trước mặt anh.
***
"Tổng Giám đốc Lương, Kiều Ôn Noãn đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện cho anh Thẩm Lương Niên. Anh ta bị xuất huyết dạ dày, giờ đang hôn mê bất tỉnh, cô Cảnh đến đó để thăm anh ta."
Lương Thần không lên tiếng, chỉ kẹp điếu thuốc trong tay, nghe trợ lí báo cáo xong liền thẳng tay dập máy.
***
Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên biết nhau đúng mười năm nhưng suốt mười năm này, cuối cùng chỉ đổi lại được khoảng thời gian bên nhau sáu tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Ba giờ rưỡi chiều, Thẩm Lương Niên bỗng vô thức lẩm bẩm vài câu, Kiều Ôn Noãn nhanh chóng gọi bác sĩ, sau đó Cảnh Hảo Hảo và cô ta bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Khoảng hai mươi phút sau, bác sĩ từ bên trong bước ra nói: "Trước mắt tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, lát nữa sẽ tỉnh lại ngay."