Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chuẩn bị ngả bài (5)


trước sau

Editor: Nguyetmai

"Xem ra, tôi thực sự phải cảm ơn người tình bé nhỏ của anh. Cô ta chẳng khác gì một cái camera sống, giúp tôi đỡ mất công tìm thám tử tư theo dõi xem anh và Cảnh Hảo Hảo làm gì khuất tất sau lưng tôi!"

Lương Thần cảm thấy nói thế vẫn chưa đủ, thế là lại thản nhiên bổ sung: "Thẩm Lương Niên, cho dù bây giờ Cảnh Hảo Hảo vẫn còn bên cạnh anh, e rằng cũng bị người tình bé nhỏ của anh khiêu khích đến chia tay thôi. Anh và Cảnh Hảo Hảo đi đến bước đường này, thực ra, chẳng thể trách ai, muốn trách chỉ có thể trách chính anh. Nói đúng hơn, anh đừng tự lừa mình dối người nữa. Tự anh nghĩ kĩ xem, với cách cư xử của cô tình nhân bé nhỏ kia, anh thấy Cảnh Hảo Hảo có thể sống tốt bên cạnh anh sao?"

Tục ngữ nói rất hay, đánh rắn đánh giập đầu, bắt giặc trước bắt vua.

Lương Thần quả thật đã lĩnh hội sâu sắc phương pháp tấn công tâm lý chí mạng này. Anh có thể dễ dàng đáp trả bằng hết những khó chịu mà Thẩm Lương Niên gây ra cho mình.

Dù có nằm mơ Thẩm Lương Niên cũng không ngờ, con mèo ngoan ngoãn mà anh ta vớ được bên ngoài lại là một con sói cái gian trá!

Quả như Lương Thần đã đoán, Thẩm Lương Niên nghe đến đây, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Người tình bé nhỏ ư?

Thẩm Lương Niên suy nghĩ hồi lâu, mới nhận ra Lương Thần đang nói đến Kiều Ôn Noãn.

Kiều Ôn Noãn đến tìm Lương Thần? Là cô ta nói với Lương Thần, rằng anh và Cảnh Hảo Hảo đang đi cùng nhau?

Càng nghĩ, lồng ngực Thẩm Lương Niên càng phập phồng dữ dội, vẻ mặt sa sầm hẳn.

Anh có nghĩ đủ mọi điều cũng không ngờ Kiều Ôn Noãn dám giở đủ trò sau lưng anh như thế!

Nhìn sắc mặt tựa tro tàn của Thẩm Lương Niên, cảm giác bức bối đến nghẹt thở trong lòng Lương Thần sau khi biết Cảnh Hảo Hảo gặp gỡ Thẩm Lương Niên mới thoáng dễ chịu hơn.

Thực
ra không ai biết, anh muốn phanh thây xẻ thịt Thẩm Lương Niên đến nhường nào để Cảnh Hảo Hảo không còn thích ai được nữa. Chỉ có như thế, cô mới có thể yên ổn ở bên anh.

Tối hôm nay, khi biết Cảnh Hảo Hảo đang ở bên Thẩm Lương Niên, lòng anh không chỉ phẫn nộ, mà còn sợ hãi! Anh thậm chí còn hối hận vì đã cho cô tự do, như thế khác nào anh đã tạo cơ hội cho cô lén lút qua lại với Thẩm Lương Niên?

Lúc lái xe đến chặn đường Thẩm Lương Niên, anh chê tài xế lái chậm, tự giành lái xe. Rẽ ngang rẽ dọc suốt đoạn đường nhưng chính anh cũng không rõ mình đang sốt ruột điều gì. Anh sợ rằng nếu mình đến muộn, Cảnh Hảo Hảo sẽ cao bay xa chạy với Thẩm Lương Niên mất thôi.

***

Lương Thần quay về xe mình, nhận lấy chìa khóa để trợ lý rời đi trước mới lên xe. Anh không để ý tới Cảnh Hảo Hảo, khởi động xe, xoay bánh lái rời đi.

Suốt đoạn đường, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo không hề nói với nhau câu nào. Vẻ mặt Lương Thần không vui, anh lái xe rất nhanh, dọc đường cứ đột ngột tăng tốc rồi lại đột ngột phanh lại, xóc nảy đến mức dù Cảnh Hảo Hảo chưa ăn cơm cũng suýt nôn ra dịch chua.

Xe vừa vào đến biệt thự, Lương Thần tắt máy, không ngó ngàng gì đến cô, rút chìa khóa xuống xe rồi bước thẳng vào nhà.

Cảnh Hảo Hảo ngồi yên trong xe hồi lâu, mãi đến khi dì Lâm bước ra mở cửa xe giúp cô, hỏi han: "Cô Cảnh, cô đi đâu thế? Sao muộn vậy mà không gọi về?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện