Editor: Nguyetmai
Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới xuống xe, chậm chạp theo sau dì Lâm vào nhà. Đúng lúc Lương Thần đang bê một tách cà phê bước ra từ phòng ăn, thấy Cảnh Hảo Hảo, bước chân anh hơi khựng lại rồi thản nhiên bước luôn vào thang máy, về phòng mình ở tầng hai.
"Cô Cảnh, muộn lắm rồi, cô đã ăn gì chưa?"
Cảnh Hảo Hảo không đoán được Lương Thần đang nghĩ gì, cô không muốn lên tầng. Thực ra, trước kia, Lương Thần tức giận với cô đều đặn như cơm bữa vậy. Khi ấy cô đã quen, cũng đã chết lặng nên cứ thế thờ ơ chịu đựng. Nhưng giờ đây, khi đã lâu anh không phát cáu với cô, chuyện tối nay lại đột nhiên xuất hiện khiến cô bỗng cảm thấy hơi sợ.
Vậy nên, lúc nghe dì Lâm hỏi cô có đói không, cô gật đầu không chút do dự.
Dì Lâm nhanh chóng dặn người giúp việc chuẩn bị bữa tối, sau đó cùng cô vào phòng ăn dùng bữa. Cảnh Hảo Hảo ăn rất chậm, vừa ăn, cô vừa nghĩ xem chút nữa phải cư xử với Lương Thần thế nào cho phải.
Tuy nhiên, dù cô có trốn tránh thế nào thì cũng có lúc dùng bữa xong. Cảnh Hảo Hảo đứng dậy, chậm chạp rời khỏi phòng ăn rồi lại chậm chạp vào thang máy.
Cửa phòng không đóng, Lương Thần đã tắm xong, mặc áo ngủ, đang ngồi trên xô-pha xem TV.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, chạy một mạch đi tắm rồi mới từ từ đi ra.
Lương Thần nghe tiếng cửa phòng tắm được mở ra, quay lại nhìn thoáng qua cô, dùng điều khiển tắt TV rồi mới đứng dậy, bước về phía cô.
Cảnh Hảo Hảo ngừng bước, đợi khi Lương Thần sắp đến chỗ mình, bất giác lùi về sau.
Lương Thần cũng không nói gì, cứ đều bước tiến đến gần, ép Cảnh Hảo Hảo lùi đến dính sát lên tường, không còn đường lui.
Cô
thấy Lương Thần dừng bước trước mặt mình, theo phản xạ nghĩ anh sắp cáu giận, sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, bật thốt: "Tôi không cố ý!"
Lương Thần bị câu nói của cô làm khựng lại một lúc, sau đó, anh lại nghe thấy giọng cô run run truyền đến: "Tôi không cố ý mà, chỉ mỗi mình tôi đứng đó đợi một lúc lâu. Tôi không chủ động hẹn gặp anh ấy, chỉ vì không kịp lên xe của đoàn làm phim nên mới lên xe của anh ấy mà thôi."
Cảnh Hảo Hảo khẩn thiết nói, câu trước đá câu sau, chẳng có tí logic nào. Dù cô đang giải thích với anh, nhưng sự giải thích của cô không hề khiến anh dễ chịu thêm được chút nào. Anh luôn biết cô hơi sợ anh, trên thế giới này, có ai là không sợ anh chứ. Tuy vậy, đến lúc thực sự nhìn thấy cô sợ mình, anh mới phát hiện lòng mình vô cùng khó chịu.
Cảnh Hảo Hảo nhắm chặt mắt đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy Lương Thần nói gì. Cô rụt rè ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ra anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô lo lắng mím môi, Lương Thần lại chợt tiến về phía trước, ấn cô vào tường, hung hăng hôn cô.
Sau lưng cô là một bức tường kính.
Lương Thần vừa hôn cô vừa cởi quần áo của hai người. Lúc quay đầu, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy rất rõ hình ảnh phản chiếu của cả hai người trong kính.