Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Tin nhắn (1)


trước sau

Editor: Nguyetmai

Lúc quay đầu, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy rất rõ hình ảnh phản chiếu của cả hai người trong kính.

Hai người đang quấn riết lấy nhau, dính chặt đến một ngọn gió cũng không lọt, không một kẽ hở.

Trong kính, người đàn ông anh tuấn không chút tì vết, mắt đong đầy sóng tình khiến người khác như cuồng dại, đẹp đến khó thở, người con gái lại xinh xắn rạng ngời, làn da trắng muốt như ngọc, ngây ngất lòng người. Đàn ông mạnh mẽ, phụ nữ mềm mại, quả thật là sự phối hợp của đất trời, vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Thậm chí, cô còn có ảo giác rằng, dáng vẻ Lương Thần cúi đầu chuyên tâm gặm cắn hõm vai mình lúc này lại mơ hồ toát lên sự thương tiếc và đau lòng vô hạn.

Cảnh tượng ấy đẹp đến khó tả thành lời, tựa như một bức tranh kiều diễm kinh động nhân thế khiến bất kỳ ai cũng phải nhìn ngắm đến ngẩn người.

Cảnh Hảo Hảo cũng không phải là ngoại lệ. Cô ngây người hồi lâu, mãi đến khi đáy lòng trào dâng một cơn run sợ mãnh liệt, cô mới chợt bừng tỉnh. Thế mà cô lại đắm chìm trong lòng của người đàn ông này giữa lúc còn hoàn toàn tỉnh táo, còn cảm nhận được sự rung động sâu đậm đến nhường ấy. Cảnh Hảo Hảo trợn tròn mắt, thầm hốt hoảng đến không nói thành lời.

Người đàn ông này hủy hoại hạnh phúc cả đời cô, ép cô đến mức không còn đường lui, buộc cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Sao cô lại không biết nhục nhã mà có phản ứng với anh chứ?

Cảnh Hảo Hảo nhìn những cảnh tượng trong kính, người dần cứng lại, bất giác muốn lùi ra khỏi cái ôm của Lương Thần.

Anh nhận thấy sự bất thường của cô, bừng tỉnh từ những cảm xúc tinh tế ban nãy. Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt quan tâm: "Em sao thế?"

Cô nghe tiếng anh, dần tỉnh táo trở lại, hai tay cô choàng trên vai anh hơi dùng sức, muốn đẩy anh ra.

Thế nhưng, trong đầu
cô chợt hiện ra hình ảnh Thẩm Lương Niên, còn cả chiếc đĩa CD quay lại chuyện giữa cô và Lương Thần… Nếu cô khiến Lương Thần tức giận, cô khó sống chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là còn có thể liên lụy đến Thẩm Lương Niên.

Ngón tay cô hơi run, cuối cùng vẫn từ từ rụt lại, mắt nhắm nghiền.

Lương Thần bị tình dục xâm chiếm, không thể phát hiện những thay đổi nhỏ của Cảnh Hảo Hảo, thấy cô đã ngoan ngoãn, anh lập tức kéo cô lại vào lòng mình. Còn Cảnh Hảo Hảo chì đành ép mình sa vào sự dây dưa vô cùng vô tận này.

  ***

Không biết qua bao lâu, Lương Thần thỏa mãn rồi mới buông Cảnh Hảo Hảo ra, ôm cô về giường. Cô mềm nhũn nằm trên giường, nhắm mắt, thở yếu ớt.

Nếu là ngày trước, cô đã sớm mệt quá mà ngủ thiếp đi, nhưng hôm nay, cô lại không tài nào ngủ được.

Cô rất muốn biết, những ngày tháng bị bẻ gãy cánh, bị trói chặt bên cạnh Lương Thần không thể phản kháng, không thể trốn chạy này còn phải kéo dài thêm bao lâu nữa?

  ***

Ngày tháng chậm rãi trôi qua, mùa đông càng lúc càng đến gần, thời tiết thành phố Giang Sơn cũng càng lúc càng lạnh.

Cảnh Hảo Hảo có cảnh quay thì đi quay, không có cảnh quay thì ở nhà học vẽ hoặc học làm bánh với đầu bếp.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã sắp đến tháng mười hai. Năm ngày trước lễ Giáng Sinh, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện