Editor: Nguyetmai
Nói rồi, Kiều Ôn Noãn giơ phong thư lên, thong dong nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Nhưng lần này cô yên tâm, phong thư này, chắc chắn không phải sự khoe khoang của tôi, mà là Lương Niên nhờ tôi giao cho cô."
Lương Niên giao cho cô?
Cảnh Hảo Hảo hơi ngẩn người, nhìn phong thư nhưng không đưa tay nhận lấy.
Kiều Ôn Noãn kiên nhẫn đợi một lúc: "Sao? Cô không tò mò, không định mở ra xem à?"
"Không sao, nếu cô không định mở ra, tôi mở giúp cô."
Nói rồi, cô ta bóc phong thư, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô.
Cảnh Hảo Hảo nhíu mày nhìn tấm thẻ, Lương Niên đưa cô thẻ ngân hàng để làm gì?
"Lương Niên nói với tôi, khi công ty anh ấy mới thành lập, đều là nhờ có nguồn vốn của cô mới có thể tồn tại. Khi ấy, cô cũng chỉ đóng các vai phụ, tiền kiếm được cũng không nhiều, tính hết vào, đến nay mới có ba, bốn triệu tệ. Bây giờ, cô và Thẩm Lương Niên đã chia tay, trong lòng anh ấy áy náy, muốn bồi thường cho cô mới nhớ ra còn có chuyện này, nhưng Thẩm Lương Niên ngại không dám đưa cho cô. Giờ tôi đã ở bên anh ấy, tất nhiên tôi sẽ muốn giúp anh ấy giải quyết những vấn đề khó khăn nên hôm nay tôi đến là muốn giao thứ này cho cô."
Cô ta vừa nói vừa đặt tấm thẻ vào tay Cảnh Hảo Hảo, bổ sung thêm: "Trong tấm thẻ này có ba mươi triệu, mật khẩu là 123456."
Kiều Ôn Noãn ngừng một chút rồi tiếp tục: "Dù những năm này, cô ở bên Thẩm Lương Niên chịu không ít khổ sở, nếu không có sự giúp đỡ của cô, Lương Niên cũng không thể gây dựng nên công ty như bây giờ. Tuy vậy, trong công ty của Lương Niên không có tên cô, theo lý mà nói, cô không có tư cách phân chia tài sản với anh ấy. Chẳng qua, Lương Niên
không muốn cô chịu thiệt nên cố ý chuẩn bị ba mươi triệu cho cô, coi như bồi thường những năm qua."
Đúng là hào phóng, trong thẻ có tận ba mươi triệu… Cô thừa nhận, cô không nổi tiếng như Kiều Ôn Noãn, không kiếm được nhiều tiền như cô ta, không kiếm được năm mươi triệu giúp Thẩm Lương Niên vượt qua khó khăn. Điều cô có thể làm chính là trong những năm tháng gian khổ, cắn răng tích cóp một hai nghìn tệ cho anh dùng.
Không ai có thể hiểu được những cố gắng của cô khi ấy. Giờ đây, anh và cô đã chia tay, anh cho cô ba mươi triệu, xem như bồi thường.
Ba mươi triệu, nhiều thật đấy, gấp mười lần số tiền cô đưa cho anh... Nhưng gấp mười lần thì sao? Mãi mãi cũng không thể sánh bằng những gì cô đã bỏ ra. Tấm thẻ này không phải là để bồi thường cho cô mà để làm nhục cô.
Thà rằng, Thẩm Lương Niên cứ vui vẻ chia tay, từ nay về sau chấm dứt mọi quan hệ, không còn dây dưa, chứ không muốn anh giống như những người đàn ông giàu có trong phim, vừa chia tay là vung tiền giải quyết mọi việc.
Cả đời này, Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ phẫn nộ như bây giờ, nếu không phải cô đang cố khống chế cảm xúc của mình thì có lẽ cả người cô có lẽ đã run lên bần bật.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức miết chìa khóa xe, chìa khóa sắc bén đâm vào lòng bàn tay cô nhưng cô không hề thấy đau. Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay giây lát rồi ném phắt tấm thẻ vào mặt Kiều Ôn Noãn.