Editor: Nguyetmai
"Cô về bảo với anh ấy, đừng có mang chỗ tiền này đến khiến tôi buồn nôn. Cảnh Hảo Hảo tôi đúng là đã từng ngốc nghếch đến nỗi từng vì anh ấy mà bỏ học, từ bỏ cuộc đời mà một thiếu nữ mười bốn tuổi phải trải qua. Tôi cũng thừa nhận, tiền tôi cho anh ấy, chẳng bao giờ bằng nổi số tiền anh ấy kiếm bây giờ, thế nhưng, điều này không có nghĩa là anh ấy có thể xem thường người khác như vậy!" Ngực Cảnh Hảo Hảo phập phồng, cô nhìn tấm thẻ mình vừa ném xước mặt Kiều Ôn Noãn, tiếp tục: "Còn cô nữa, không cần chạy đến đắc ý khoe khoang trước mặt tôi. Cô cứ nâng niu người đàn ông tôi không cần như báu vật, như thế là tự hào lắm sao?"
Cảnh Hảo Hảo từng nhìn thấy nhiều cô gái phát điên vì tình, trong phim, cô cũng đã đóng vai những người như thế. Cô luôn tin rằng, cả đời này, mình chắc chắn không biến thành người như thế.
Bây giờ, cô mới hiểu, tình yêu tốt đẹp sẽ khiến người con gái trở nên tốt đẹp, nhưng tình yêu biến chất sẽ bóc trần bộ mặt xấu xí của chính họ.
Cảnh Hảo Hảo không nhịn được cười, nhìn Kiều Ôn Noãn: "Cô là bạn gái của anh ấy, cũng chẳng phải ghê gớm gì, vì tôi cũng đã từng đảm nhiệm vị trí bạn gái này. Nếu cô thực sự có thể trở thành bà Thẩm thì may ra giỏi hơn tôi. Dù vậy, nếu cô có muốn đến khoe khoang trước mặt tôi thì ít nhất cũng phải ở bên Thẩm Lương Niên đủ bốn năm đi đã!"
Cảnh Hảo Hảo ngừng một lát, đáp trả toàn bộ những lời châm chọc mà Kiều Ôn Noãn đã dành cho cô: "Chẳng qua, dù có cố gắng thế nào thì cô cũng chỉ có thể coi như bạn gái thứ hai của Thẩm Lương Niên, cả đời này cũng không thể ngoi lên vị trí người yêu đầu tiên trong lòng anh ấy."
Cảnh Hảo Hảo
vốn không ngờ miệng lưỡi mình lại có thể sắc bén như vậy, chỉ bằng một câu, cô đã chạm vào những chiếc gai sâu nhất trong lòng Kiều Ôn Noãn.
Sau đó, cô cũng không còn tâm trạng thưởng thức vẻ mặt Kiều Ôn Noãn vừa bị mình đả kích, thậm chí, còn không muốn thấy cô ta thêm nữa. Bởi vậy, cô khom người ngồi vào xe, cầm chìa khóa khởi động động cơ.
Không biết có phải bị tấm thẻ của Thẩm Lương Niên chọc tức không, tay cô run lẩy bẩy, mãi mới tra được chìa khóa vào ổ. Cô vội xoay khóa, chỉnh ghế lái, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Kiều Ôn Noãn còn đứng cạnh xe, Cảnh Hảo Hảo vừa quay đầu nhìn đã thấy chướng mắt, đầu cô cứ chốc chốc lại nhớ đến tấm thẻ của Thẩm Lương Niên. Cả người cô không kìm được mà run lên bần bật, sao Thẩm Lương Niên lại có thể ức hiếp cô như thế?
Cảnh Hảo Hảo thấy mình thực sự tức phát điên, cô quay phắt đầu lại, không thèm nhìn Kiều Ôn Noãn nữa, nhanh chóng đạp chân ga, chuẩn bị rời đi.
Những lời nói của Cảnh Hảo Hảo khiến vẻ mặt Kiều Ôn Noãn đứng bên ngoài xe lạnh lùng hẳn. Cô ta nhìn thấy chiếc xe trước mặt đang nhanh chóng khởi động, sau đó định rẽ ngay vào chỗ mình đang đứng. Cô ta vô thức muốn lùi về sau hai bước để tránh xe của Cảnh Hảo Hảo, nhưng ngay lúc cô ta cất bước, cô ta chợt nghĩ đến điều gì, lại bước về phía xe của Cảnh Hảo Hảo hai bước.
Vì Kiều Ôn Noãn đứng ở một bên khác của xe nên Cảnh Hảo Hảo không nhìn vào kính chiếu hậu.