Tử Sâm kéo tay Tử Yên ra nhà xe rồi mở cửa đẩy cô lên xe không nói không rằng. Anh tự mình lái xe mà không cần tài xế Trần đi cùng. Tử Yên thấy anh có vẻ đang rất tức giận nên cũng không dám hỏi. Có lẽ vì Tử Sâm đang rất tức giận với mẹ mình. Lúc ở trong phòng bà, cô cảm thấy Tử Sâm đang mất kiểm soát, mặt đỏ bừng, giọng thì lớn rất gay gắt. Cô chưa từng thấy anh tức giận như thế bao giờ. Nếu đó không phải là mẹ ruooyj của anh thì không biết anh đã làm gì nữa. Lúc nãy cô nhìn thấy thái độ của anh còn thấy đáng sợ nữa. Đáng lẽ ra việc này cô mới là người tức giận chứ không phải Tử Sâm. Bà Hoa là đang nhằm vào cô, sỉ nhục cô và muốn đuổi việc cô. Nhưng Tử Sâm lại nổi giận thay cô vì anh thấy bất bình, thấy mẹ mình quá vô lý.
Mãi một lúc sau thấy gương mặt của anh bớt cau có hơn, Tử Yên mới mon men hỏi khẽ.
"Tử Sâm anh bỗng dưng nổi cáu với mẹ mình như thế có phải là hơi quá đáng không?"
"Bà ấy sỉ nhục em, vô cớ đuổi việc em lại không phải quá đáng sao?" Tử Yên vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu, giọng điệu vẫn còn rất giận.
"Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh"
"Là mẹ thì có quyền vô lý vậy sao? Em đừng biện minh giúp bà ấy nữa"
"Tử Sâm à! Anh đừng có như vậy được không? Mẹ anh cũng chỉ vì lo cho anh thôi"
"Anh không muốn bà ấy lo cho anh kiểu như vậy, khác nào là ép buộc anh phải làm theo ý bà. Bà ấy chỉ là đang nghĩ cho mình mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, bà ấy lúc nào cũng bắt anh phải làm theo ý bà. Bà ấy chưa từng nghĩ cho anh, chưa từng quan tâm xem anh cần gì hay thật sự muốn gì"
Đức Tuấn bực bội nói về những chuyện trước kia của mình. Tuổi thơ của anh được sống trong giàu sang phú quý nhưng chưa bao giờ có tự do, cũng không khác Tử Yên là mấy.
"Tử Sâm! Dù sao thì anh vẫn còn có mẹ để giận dỗi. Mẹ anh dù có như thế nào thì vẫn là người thật lòng yêu anh nhất trên thế gian này. Em còn không có mẹ để giận dỗi"
Giọng Tử Yên bỗng chùng xuống. Thật sự lúc bà Hoa sỉ nhục cô, Tử Yên cũng giận lắm. Nhưng khi Tử Sâm xuất hiện và to tiếng với mẹ mình, cô cảm thấy như mình là người có lỗi đã khiến Tử Yên mâu thuẫn, cãi lại mẹ mình. Cô muốn có mẹ như Tử Sâm cho dù bà ấy có mắng cô, có ép buộc cô làm theo ý bà cô cũng chấp nhận. Tử Yên không nói nữa, ngồi im lặng, mắt đỏ hoe.
Tử Sâm thấy Tử Yên bỗng im bặt, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô đang nhòe nước mắt rồi, trong lòng có chút rối ren.
"Tử Yên! Em sao thế? Anh nói gì sai sao?"
"Không có gì!" Tử Yên cố nín tiếng khóc, nặn ra một nụ cười gượng gạo trên gương mặt.
"Em nhớ mẹ sao?"
Tử Sâm đoán trúng tâm trạng của cô rồi. Chính là cô đang nhớ mẹ mình.
"Tử Yên! Chúng ta đến thăm mẹ"
"Thăm mẹ em sao?"
"Ừm! Chẳng phải em đang nghĩ đến bà ấy sao? Anh muốn đến để ra mắt với mẹ em. Anh muốn mẹ chứng giám cho hai chúng ta"
Nghe Tử Sâm nói vậy, Tử Sâm vừa xúc động lại vừa buồn cười, cũng không nghĩ là Tử Sâm lại nghĩ ra cách này. Cô nhỏ nhẹ gật đầu đầu ý. Tử Sâm thấy tâm trạng của cô vui lên một chút rồi thì lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Anh sợ mình nhắc về mẹ sẽ khiến cô buồn tủi rồi lại khóc nữa.
***
"Chào ông! Con đến thăm mẹ" Tử Yên gặp người trông mẹ liền cười rồi cúi chào.
"Cô lại đến nữa sao? Mẹ cô thật có phúc đấy, có được người con gái hiếu thảo như cô. Tuy mất rồi mà vẫn nhớ đến thăm mẹ thường xuyên như thế này"
Người trông mộ nhìn Tử Yên trìu mến. Ông rất có