Tử Sâm đưa Tử Yên đến cửa phòng, lưu luyến không muốn về.
"Tử Yên à! Anh ở lại đây có được không?"
"Trời đất! Anh nói cái gì vậy?" Tử Yên sửng sốt nhìn Tử Sâm.
"Anh muốn ở cùng em"
"Nhưng chúng ta chưa kết hôn mà"
"Trước sau gì mình cũng sẽ kết hôn"
"Không được!"
"Vậy để anh ôm thêm một chút nữa"
Tử Sâm dang tay ôm Tử Yên vào lòng, hít hà mùi hương thơm của tóc của Tử Yên. Cảm giác thật thoải mái. Tử Sâm nhắm mắt lại tận hưởng. Chỉ cần vậy thôi, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng chấp nhận.
Tử Yên đứng im lặng buông lỏng mình trôi theo dòng cảm xúc của Tử Sâm. Cô cảm nhận rõ từng nguồn cảm xúc đang dâng trào trong anh, dịu ngọt mà đắm say.
"Thôi nào! Muộn rồi đó, anh mau về đi" Tử Yên đẩy Tử Sâm ra, cứ đứng mãi như thế này chắc phải đến sáng mai mất.
"Một phút nữa thôi, được không?" Tử Sâm cố tình không buông tay, ghì chặt lấy cô.
"Một phút nữa thôi đấy"
Tử Sâm hít hà rồi cuối cùng cũng buông cô ra.
"Được rồi! Em vào nha đi kẻo lạnh. Cả ngày hôm nay ngoài đường rồi, chắc là rất mệt. Ngủ sớm nha! Yêu Em"
Tử Sâm hôn lên mái tóc cô lần cuối rồi lưu luyến ra về. Cũng phải để cho Tử Yên nghỉ ngơi nữa. Dù bây giờ và mãi mãi, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi.
Tử Yên khẽ cười rồi quay lưng bước đi. Cô biết nếu không tự mình dứt ra thì còn lâu Tử Sâm mới để cô đi như vậy.
Tử Sâm để cô vào trong nhà, đóng cửa lại mới chậm rãi bước chân ra về. Lòng nôn nao niềm hạnh phúc khó tả.
"Chủ tịch, giám đốc đã đi rồi"
Hai tên thuộc hạ của chủ tịch Hoa đã đứng đây từ lâu lắm rồi. Bọn chúng được bà ta phái đến để theo dõi Tử Yên. Chính hai người bọn họ là người điều tra lý lịch và nắm rất rõ về cô. Lúc Tử Sâm dẫn Tử Yên đi, bà Hoa vì quá nóng giận nên quên mất không cho người theo dõi họ. Gọi điện thì Tử Sâm không bắt máy. Anh cũng không về công ty cả buổi trưa. Bà ta càng nổi điên. Không còn cách nào khác bà ta đành cho người nằm vùng theo dõi nhà Tử Yên đang sống. Thể nào cô ấy cũng về nhà.
"Được rồi! Ở yên đấy cho tôi"
Bà Hoa lạnh lùng ra lệnh, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của Tử Yên.
"A lô! Là tôi đây"
Tử Yên ngẩn người ra một lúc, chưa nhận ra đây là ai. Số điện thoại này cô không hề lưu trong điện thoại.
"Xin lỗi! Bà là..."
"Mới đó mà cô đã quên tôi rồi sao?"
"Xin lỗi chủ tịch! Tôi hồ đồ quá!"
"Gặp tôi một chút"
"Ngay bây giờ sao ạ"
"Ngay bây giờ"
Tử Yên chần chừ giây lát. Không biết bà ấy gặp cô lúc này để làm gì, đã khá khuya rồi.
"Sao, cô không muốn gặp tôi ư? Hay cô sợ điều gì?"
"Dạ! Không ạ" Tử Yên vội phân bua. Hồi sáng đã khiến bà ấy tức giận rồi, cô không muốn bây giờ bà ấy cũng lên cơn giận vì lời từ chối của mình.
Chủ tịch hoa lạnh lùng đọc địa chỉ nơi hẹn cho Tử Yên rồi cúp máy.
Tử Yên còn chưa kịp thay đồ hồi nãy nên sẵn đó đi luôn.
***
Bây giờ đã khá muộn, cửa hàng cũng không còn nhiều người. Chủ tịch Hoa đã ngồi chờ sẵn được một lúc. Bên cạnh bà ta là một vệ sĩ cao lớn thân cận. Vừa thấy bóng Tử Yên từ xa, anh ta đã vội chạy ra đón.
Tử Yên cúi đầu chào bà, nét mặt rất lo lắng. Không biết bà ta định nói gì với cô. Giờ này quả thật khiến người ta không khỏi lo lắng.
Chủ tịch Hoa liếc mắt ra hiệu cho người vệ sĩ đi ra ngoài. Anh ta hiểu ý cúi đầu chào rồi đi ra. Lúc này, bà ta mới chậm rãi nhấp một ngụm trà nói:
"Đây là số tiền đền bù hợp đồng của cô. Nhiều gấp 10 lần số đáng lẽ cô được hưởng. Hãy cầm lấy nó và tránh xa Tử Sâm ra. Đi khỏi thành phố này càng tốt. Đừng bao giờ đến gặp Tử Sâm nữa"
Tử Yên sửng sốt nhìn bà ta. Không ngờ bà ấy lại coi thường mình đến vậy. Dùng tiền để mua chuộc cô. Tử Yên vốn dĩ không phải người tham lam vật chất. Số tiền này cô không