"Thưa cô! Đây là hình tôi chụp được về bà Thanh Tâm với một người đàn ông lạ mặt trong khách sạn. Hai người này có quan hệ rất thân thiết từ nhiều năm rồi. Ông ta còn đứng tên rất nhiều bất động sản được biết là do bà Thanh Tâm mua cho. Họ còn thường xuyên sống chung trong một biệt thự biệt lập ở ngoại ô thành phố" Người đàn ông mặc đồ đen đưa cho Tử Yên một xấp ảnh. Anh ta chính là thám tử tư nổi tiếng được Giang Thanh thuê giúp Tử Yên điều tra về tung tích của bà Thanh Tâm.
Tử Yên nghĩ lại, trước đây khi về làm vợ ông Gia Hiền, bà Thanh Tâm thỉnh thoảng lại có cuộc nghỉ ngắn hạn, cũng không mang Yến Uyển đi theo mà chỉ đi một mình. Ông Gia Hiền thì quá bận bịu với công việc nên cũng không quan tâm lắm đến cuộc sống cá nhân của vợ. Hóa ra là bà ta đi hẹn hò với tình nhân.
Người thám tử sau đó còn đưa ra một mẫu tóc được gói cẩn thận trong một bao nilon nhỏ có túi zip nói "Đây là mẫu tóc của Yến Uyển"
Tử Yên cầm lấy chiếc túi nilon có chứa vài sợi tóc của Yến Uyển. Trong lòng dâng lên một chút thất vọng. Chỉ ít ngày nữa thôi, cô có thể có câu trả lời chính xác, Yến Uyển có phải là em ruột của mình hay không?
***
Tử Yên trở về nhà mình, mang theo bốn vệ sĩ đi cùng. Đã 5 năm rồi cô chưa quay lại đây. Cảnh vật thì cũng như cũ nhưng người thì đã không còn nữa. Trong lòng cực kỳ xáo trộn, đau lòng và căm giận.
"Cô chủ!"
Người giúp miệng há hốc miệng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tử Yên đang đứng sừng sững trước mặt mình.
"Dì có khỏe không?" Tử Yên cất tiếng hỏi thăm. Người giúp việc bỗng xúc động cầm lấy tay cô nói "Cô chủ! Cô đi đâu biệt tích mấy năm nay vậy? Ông chủ...ông chủ mất rồi" Bà khóc ồ ồ trước mặt Tử Yên.
"Dì La, con biết rồi"
Tử Yên nói rất bình thản rồi đi thẳng vào nhà. Dì La cũng lật đật chạy theo sau.
Bà Thanh Tâm và cả Yến Uyển đã đi vắng. Ông Gia Hiền vừa mới mất thôi nhưng hai người họ đã chẳng còn một chút quan tâm nào nữa. Căn nhà rộng bỗng chốc trên nên hoang lạnh, cô đơn. Từ khi Tử Yên bị tống cổ ra khỏi nhà chắc ông Gia Hiền cảm thấy đơn độc lắm trong ngôi nhà của chính mình.
Tử Yên nhìn lại cảnh vật quen thuộc, ngôi nhà đã từng là của mình một thời, không cầm lòng được mà nước mắt lại chảy ra. Mọi vật vẫn còn đây nhưng lại chẳng có chút không khí ấm áp nào.
Tử Yên bước vào phòng ngủ của ba mình. Căn phòng đã bị dọn sạch trơn, không một đồ vật nào còn sót lại. Cứ như một căn phòng hoang vậy.
"Dì La, sao lại như thế này?"
"Bà chủ nói tôi dọn hết tất cả đồ đạc của ông chủ đi rồi. Tôi cũng chỉ vừa mới dọn được một ít" Dì La ngập ngừng nói, trong đáy mắt có chút tiếc nuối và xót xa.
"Bà ta dám làm như vậy sao?"
"Cô chủ, hay là cô trở về đi, dù sao cô cũng là con gái của ông chủ. Mọi chuyện không thể để bà chủ giành hết mọi thứ như thế được"
Dì La bỗng to gan đề nghị. Thường ngày bị bà Thanh Tâm và Yến Uyển ức hiếp, chửi bới dì cũng chẳng dám hé răng, chỉ lẳng lặng chịu đựng rồi nhẫn nhịn làm theo yêu cầu của họ. Cũng là con người cả, ai cũng có lòng tự trọng và sức chịu đựng giới hạn. Cả bà Thanh Tâm và Yến Uyển đều tự cho mình là người thượng đẳng, là người trung tâm nên sẵn sàng thóa mạ người khác. Dì La rất ức chế và cũng không ưa gì bọn họ. Bây giờ ông Gia Hiền mất rồi đương nhiên là mẹ con họ càng tác oai tác quái trong cái nhà này, không ai có thể qua mặt được.
"Chuyện này con ắt có sắp xếp của mình. Dì đừng lo, ráng chịu đựng họ một thời gian nữa. Con nhất