Sau một hồi xúc động, Tử Yên
đứng dậy, cầm tấm ảnh lên bỏ vào túi xách của mình.
"Cô chủ! Đây là cái áo
khoác của ông. May là tôi chưa dọn thư phòng nên nó còn nằm ở đây"
Dì La đưa chiếc áo vets màu
đen cho Tử Yên. Cái áo này là ông Gia Hiền đang mặc dở, về nhà thì vội vào thư
phòng ngay lên không kịp thay ra. Ông để chiếc áo này trên ghế ba bốn ngày rồi.
Tử Yên cầm chiếc áo của dì
La đưa cho ôm mặt khóc. Là di vật cuối cùng của ba cô để lại đây sao? Tiếng nấc
của cô thật khẽ khiến dì Lan cũng phải xót xa.
"Cô chủ" Dì Lan
kéo áo Tử Yên.
"Con không sao" Tử
Yên lau nước mắt, cố dằn lòng mình lại. Việc quan trọng nhất bây giờ không phải
là đứng ở đây than khóc hay hối hận mà là việc làm thế nào để vạch trần tội ác
của hai mẹ con bà Thanh Tâm.
Tử Yên lật tấm áo vest của
ông Gia Hiền quan sát thật kĩ. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy ba bốn sợi tóc còn
vương vãi trên cổ áo. Cũng may là chiếc áo chưa được đem đi giặt. Vốn dĩ cô
quay lại đây là để tìm một số mẫu tóc còn sót lại của ba mình đi xét nghiệm ADN
với Yến Uyển. Không ngờ giường và chăn ga gối đệm của ông đã bị bà Thanh Tâm ra
lệnh dọn sạch. May mắn vẫn còn giữ lại chiếc áo này. Tử Yên cẩn thận lấy trong túi xách mình ra một
chiếc túi niong nhỏ rồi bỏ 4 sợi tóc của ông Gia Hiền vào trong đó. Chiếc túi
trước đó được đề tên Yến Uyển. Chiếc túi này đề tên ông Gia Hiền. Vậy là cô đã
lấy được hai mẫu thử ADN cần thiết. Chỉ cần chờ bằng chứng về bà Thanh Tâm nữa,
mọi thứ sẽ sáng tỏ.
"Con phải về rồi. Dì nhớ
những gì con dặn. Không được nói cho họ biết là con đã đến đây" Tử Yên chuẩn
bị mọi thứ xong xuôi quay lại dặn dò dì La.
"Tôi biết rồi, thưa
cô" Dì La nhìn cô tin tưởng.
"Cô chủ cẩn thận"
Tử Yên đi nhanh ra phía cổng.
Phía trước là một chiếc xe ô tô và 4 người vệ sĩ đã chờ sẵn cô ở đó. Họ lên xe
và thoáng chốc đá đã mất hút.
***
Bà Thanh Tâm lại dẫn một người
đàn ông lạ mặt về nhà mình tự nhiên như không. Ông Gia Hiền mất chưa lâu nhưng
bà ta đã công khai có người đàn ông khác chẳng chút ngại ngùng gì cả. Lúc trước
còn lén lút tranh thủ những lúc không có ông Gia Hiền ở nhà. Bây giờ chẳng ai
quản nữa, bà ta càng được thế tung hoàng ngang ngược.
Để chiếc xe ô tô màu đỏ chót
mới mua sang trọng bậc nhất trong gara, bà Thanh Tâm mặc một bộ đồ cũng màu đỏ
tươi, bó sát, ngắn đến đầu gối ôm eo một người đàn ông lạ, đó chính là Cố Đình,
tình nhân của bà ta. Ông ta ăn mặc sang trọng như một doanh nhân chính hiệu, nếu