Mí mắt Tử Sâm nặng trĩu, người đau ê ẩm, vết thương đã hết thuốc tê khiến anh đau nhức liền tỉnh dậy. Hơi thở vẫn còn khó khăn. Mỗi lần hít mạnh một chút là toàn thân co cứng lại. Cánh tay trái có vẻ mỏi nên anh cử động muốn nhấc lên đổi vị trí. Hình như có vật gì đó đè nặng lên tay anh khiến anh cảm thấy rất khó khăn. Tử Sâm cố mở mắt lên nhìn xuống thì thấy Tử Yên đang áp mặt lên tay cô ngủ mê mệt.
“Tử Yên! Là em thật sao?” Miệng Tử Sâm mấp máy. Anh còn không dám tin đó là sự thật. Chẳng lẽ mình lại mơ nữa hay sao? Tử Sâm chẳng lạ gì với chuyện này nữa. Bởi vì trong giấc mơ của anh luôn có hình ảnh của cô. Từ ngày nhận ra Tử Yên chính là phụ nữ trong giấc mơ này, tần suất giấc mơ của anh về cô càng dày đặc hơn. Anh mở mắt nhìn lên trần, cảm nhận cơn đau rõ ràng trong cơ thể ê buốt. Đây hoàn toàn không phải là mơ.
Tử Sâm cố mở mắt nhìn thật rõ bởi vì anh lại sợ đó lại chỉ là ảo ảnh về cô mà thôi. Nhưng không! Đôi mắt anh càng mở to thì hình ảnh Tử Yên đang nằm bên cạnh anh càng rõ. Chính là cô ấy. Tử Yên đang ở đây bên cạnh anh rồi. Đây không phải là giấc mơ mà cũng chẳng phải là ảo ảnh.
Giọt nước mắt nóng hổi trong đáy mắt Tử Sâm trào ra. Bàn tay bên kia của anh cố với tới lật những lọn tóc lòa xòa dưới gương mặt của Tử Yên. Gương mặt này, mái tóc này đã bao lâu rồi anh chưa được chạm vào nó. Anh khao khát ngay cả trong giấc mơ. Đến bây giờ nó mới trở thành sự thực. Cơn đau nhức trong cơ thể chẳng còn chỗ cho niềm hạnh phúc không có gì có thể tả được này.
Tử Yên như có cảm giác được điều gì đó, gương mặt ngọ nguậy rồi mở mắt. Bàn tay ấm áp của Tử Sâm đang áp trên má cô vuốt ve. Cô ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt Tử Sâm ôn nhu nhìn cô.
“Tử Sâm! Anh tỉnh rồi sao?”
Tử Sâm mỉm cười nhìn cô gật đầu.
“Vất vả cho em rồi” Anh nói khẽ.
“Không! Tử Sâm! Là anh phải chịu khổ vì em mới đúng. Em xin lỗi đã liên lụy đến anh” Tử Yên cúi đầu đau khổ, nước mắt lại ứa ra. Từ sáng đến giờ không biết cô đã khóc bao nhiêu lần vì anh. Khóc đến tê liệt cả người, sức đuối dần mà thiếp đi lúc nào không hay. Hai con mắt đến giờ vẫn còn sưng phù. Nước mắt lúc ngủ vẫn còn vương trên mi dính lại với nhau. Tử Sâm chỉ nhìn thoáng qua đã cảm nhận được tất cả. Điều này khiến anh hạnh phúc biết bao.
“Tử Yên! Anh không sao. Chỉ cần em không xua đuổi anh thì dù chịu bao nhiêu thống khổ anh cũng chịu được. Tử Yên! Xin em đừng rời bỏ anh. Anh không thể sống thiếu em được”
“Tử Sâm! Anh đừng nói nữa”
“Tử Yên! Em vẫn còn nghĩ đến anh đúng không? Tử Yên, hãy nói cho anh biết vì sao em lại luôn né tránh anh? Vì sao vậy? Anh đã gây ra lỗi lầm gì sao? Em hãy nói cho anh biết đi, anh sẽ sửa. Em đứng lặng lẽ mà rời xa anh như vậy. Bao nhiêu năm qua anh vẫn đi tìm em? Em có biết cuộc sống của anh khổ sở như thế nào khi không có em không? Tử Yên…khụ khụ…” Tử Sâm đang nói chưa dứt lời thì một cơn ho ập đến,