Bà Hoa bấm đến lần thứ 3, điện thoại của Tử Sâm vẫn không liên lạc được. Bà ta tức giận ném chiếc điện thoại xuống giường rồi đứng dậy đi lại trong phòng “quá lắm rồi! Đến điện thoại của mình nó cũng không thèm nghe”. Bà ta lầm bẩm một mình. Lát sau lại cầm điện thoại lên gọi “Tài xế Trần, tôi muốn biết Tử Sâm đã đi đâu hôm nay?”
Bên đầu dây bên kia tài xế Trần vẫn còn ngái ngủ “Thưa bà, giám đốc Tử Sâm làm sao cơ ạ?”
“Cậu bị điếc sao? Còn không nghe rõ lời tôi. Tử Sâm đâu?” Bà Hoa tức giận quát lớn, cơn giận đang lan truyền đến tài xế Trần rồi.
“Tử Sâm! Cậu ấy từ sang đã không đến công ty. Cậu ấy một mình lái xe đi cũng không nói cho tôi biết”
“Đồ vô dụng! Đến cậu còn không biết nó đi đâu. Ngay lập tức tìm nó cho tôi. Ngày mai nếu không tìm thấy Tử Sâm thì cậu viết đơn nghỉ việc đi là vừa”
Nói chưa dứt lời, cơn thịnh nộ đã đổ ập tới. Chiếc điện thoại lại bị ném một cách thô bạo xuống đất một lần nữa.
***
“Cậu chủ, tổng giám đốc, bảo bối, ông nội của tôi ơi, cậu đi đâu từ hôm qua đến giờ khiến chủ tịch nổi giận đùng đùng kìa. Bà ấy còn nói sẽ đuổi việc tôi nếu không tìm ra cậu. Ơn trời cuối cùng thì cậu cũng đã nghe máy rồi”
Tài xế Trần mừng như vừa vớ được chiếc phao cứu sinh khi cuối cùng Tử Sâm cũng nghe máy. Cả đêm hôm qua anh tìm cách liên lạc với Tử Sâm nhưng điện thoại không liên lạc được. Lo sợ bị đuổi việc thì ít mà lo Tử Sâm bị xảy ra chuyện xấu gì thì nhiều. Tài xế Trần và Tử Sâm dù gì cũng đã thân thiết mười mấy năm rồi. Anh lớn hơn Tử Sâm 5 tuổi, nếu không so vị thế, trong mắt anh Tử Sâm cũng giống như một người em trai thân thiết của mình vậy. Cậu ta bỗng nhiên mất tích cả một ngày trời làm sao mà không lo lắng chứ. Thế nên vừa nghe thấy tiếng của cậu, tài xế Trần liền quạt cho một trận mà không thấy giọng nói là lạ của Tử Sâm.
Tử Sâm để cho tài xế Trần nói xong mới chậm rãi nói “Tôi xin lỗi, điện thoại tôi hết pin nên không thể liên lạc được”
“Vậy rốt cuộc cậu đang ở đâu để tôi đến đón. Nếu không nhìn thấy cậu chắc chắn chủ tịch sẽ không tha cho cái mạng quèn này của tôi đâu”
“Tôi đang ở bệnh viện”
“Cái gì cơ? Bệnh viện? Cậu bị làm sao? Tại sao lại phải vào bệnh viện? Không phải cậu lại bị tai nạn đấy chứ?”
Ám ảnh vụ tai nạn trước khiến tài xế Trần từ lo lắng đến kinh hãi, luống cuống không biết phải làm thế nào, hỏi lộn xộn cả một tràng câu hỏi khiến Tử Sâm cũng rối theo.
“Anh yên tâm! Tôi không bị tai nạn gì cả. Chỉ là không may bị một vết thương nhỏ, đã xử lý xong rồi. Không cần lo lắng”
“Vậy cậu nói cho tôi biết bệnh viện cậu đang nằm, tôi sẽ đến ngay”
Tài xế Trần vô cùng khẩn trương liền gọi cho chủ tịch Hoa thong báo tin tức rồi lái xe đến bệnh viện nơi Tử Sâm đang nằm điều trị.
***
Tử Sâm đã ngồi được dậy nhưng phải kê hai chiếc gối sau lung. Tử Sâm đang cầm thìa cháo bón cho anh ăn. Tử Sâm ngoan ngoãn há miệng để cô bón như một đứa trẻ. Ánh mắt nhu mì nhìn Tử Yên vô cùng hạnh phúc. Tử Yên có chút ngại ngùng khi Tử Sâm cứ dán mắt vào cô nhìn chằm chằm không thôi.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy? Bộ em có dính cái gì trên mặt sao?”
“Anh muốn nhìn em cho thật đã. Bao lâu rồi không được nhìn thấy em gần như thế này. Em không biết đâu, anh đã phải đến nhà em đứng ở một khoảng rất xa để chỉ được