“Cháy! Có cháy” Tiếng chị giúp việc kêu la thất thanh từ ngoài chạy vào.
Tử Yên và Tử Sâm hoảng hồn giật mình tỉnh lại sau cơn say ái tình. Cái chảo trên bếp bốc khói đen thui ngùn ngụt tỏa ra trên bếp. Tử Yên nhanh chóng xoay người lại, một tay tắt bếp, tay kia cầm chiếc chảo nhấc xuống.
“A…xin lỗi” Chị giúp việc cúi đầu ngượng ngùng. Bây giờ chị mới nhận ra mình vào không đúng lúc một chút nào. Nhưng không phải một mình chị cảm thấy ngượng mà cả hai người bọn họ cũng đỏ hết cả tai lên rồi. Chỉ tại Tử Sâm không kiềm chế được mình, biết rõ trong nhà vẫn còn có người khác mà vẫn còn muốn làm trò.
“Tôi đi ra ngoài tưới cây tiếp”
Chị giúp việc biết ý, tránh không để hai người khó xử liền xin phép lui ra ngoài trước.
Lúc này Tử Yên mới quay lại nhéo vào hông Tử Sâm một cái “Anh xem! Bữa sáng của anh đã thành ra cái gì rồi”
Tử Sâm mặt dày còn không chịu hối lỗi, lặp tức túm lấy eo Tử Yên về phía mình thì thầm “Anh đã ăn bữa sáng rồi. Không cần nữa”
“Á…”
Tử Yên hung dữ cúi xuống cắn vào cái tay hư hỏng của Tử Sâm “Từ bao giờ anh trở nên hư đốn thế này hả?”
“Từ khi gặp em đó. Chẳng phải trước đó em thấy anh rất đứng đắn nghiêm túc đúng không?”
“Không nói lại với anh nữa rồi” Tử Yên quay lại dọn dẹp mấy thứ trên bếp bỏ vào bồn rửa chén rồi nhìn đồng hồ trong tay “Muộn rồi, Tiểu Bảo và Nhã Tịnh có lẽ cũng đã ăn sáng xong rồi. Em phải về đưa bọn chúng đến trường. Không làm kịp bữa sáng cho anh được. Anh đến công ty ăn tạm nha”
Vừa nói Tử Yên vừa rửa tay rồi lau qua cho khô, vội vội vàng vàng cho kịp giờ.
“Tử Yên”
Tử Sâm kéo Tử Yên một cái khiến cô ngã vào ngực anh.
“Cảm ơn em”
Tử Sâm hôn lên tóc cô một cái rồi lập tức thả cô ra. Chỉ bấy nhiêu thôi, trái tim Tử Yên đã đập liên hồi lên rồi. Nhưng thời gian không cho phép, Tử Yên dù lưu luyến nhưng cũng không thể ở thêm một phút nào nữa.
***
“Sơn Lâm! Con xem thằng bé này giống con chưa kìa? Ôi chao! Cái miệng nó giống hệt con khi còn nhỏ”
Bà Giai Kỳ cầm tấm ảnh của Tiểu Bảo tấm tắc khen nấy khen để. Không biết bằng cách nào bà ta lại có được tấm ảnh này của đứa nhỏ.
“Mẹ, mẹ nói vậy là ý gì?” Sơn Lâm nhìn mẹ mình khó hiểu. Lúc trước bà ta ghét cay ghét đắng Tử Yên nhưng từ khi cô quay về thừa kế gia sản nhà họ Lý thì bà ta bỗng nhiên thay đổi một trăm tám chục độ. Lúc nào cũng luôn miệng khen Tử Yên.
“Con nghĩ xem, đứa trẻ này có có phải là con trai của con không?”
“Không thể nào” Sơn Lâm thốt lên
“Sao lại không thể nào? Tử Yên từng là vợ con. Có thể trước khi ra khỏi nhà này nó đã mang thai Tiểu Bảo không chừng. Con mau tìm cách nối lại tình cảm với nó đi”
“Chẳng phải mẹ ghét cay ghét đắng cô ấy sao?”
“Đó là trước kia, chỉ là hiểu lầm. Chính là do một tay con nhỏ Yến Uyển bày trò che mắt chúng ta. Bây giờ sự thật đã rõ. Con còn không mau kêu