Tình Nhi về đến nhà, cục tức nghẹn ở cổ vẫn chưa thể nào nuốt trôi. Ở trước mặt mọi người, Tử Sâm lên tiếng bênh vực Tử Yên, chỉ trích cô ta, thậm chí suýt nói ra chuyện xấu của cô ta mà cả hai đã cam kết sẽ giấu kín. Vừa hận Tử Yên vừa cảm thấy nhục nhã lại vừa ghen ghét đố kị. Tất cả cảm xúc tiêu cực cùng một lúc xâm chiếm đại não cô ta khiến Tình Nhi như muốn nổ tung.
“Khốn kiếp thật mà”
Tình Nhi đang uống ly nước không kiềm chế được cơn nóng giận liền ném thẳng xuống đất vỡ tan “Tôi thề sẽ khiến các người phải chịu sỉ nhục gấp mười lần ngày hôm nay”
Cô ta nắm chặt tay, rồi đập mạnh xuống bàn, gan bàn tay bị găm và một mảnh thủy tinh chảy máu thành từng giọt. Cơn đau này cũng chẳng khiến cô ta nguôi ngoai hơn.
“Cô chủ! Tay cô chảy máu rồi kìa”
Chị giúp việc vừa sợ hãi vừa lo lắng nói. Nhưng hình như Tình Nhi cũng chẳng thèm để ý đến.
“Có cần tôi mang bông băng đến cầm máu không ạ?” Chị giúp việc lí nhí hỏi, mắt lén nhìn thái độ của cô ta.
“Không cần! Cút đi cho tôi”
Tình Nhi hét lên một tiếng khiến chị giúp việc kinh hồn không dám hỏi gì thêm. Chị thừa biết tính cách điên điên khùng khùng của chủ nhân mình. Mỗi lần có chuyện gì đó giận giữ là lập tức đá thúng đụng nia, không mắng chửi được ai nên đành chút giận lên đầu chị. Cách tốt nhất là lánh đi một lúc cho yên thân.
Cơn đau nơi bàn tay khiến Tình Nhi bắt đầu có chút tỉnh táo. Cô ta liền rút điện thoại gọi cho một tên thuộc hạ.
“Mau điều tra cho tôi về một người”
Tình Nhi cung cấp thông tin về Tử Yên cho thuộc hạ yêu cầu anh ta phải điều tra trong vòng 3 ngày.
***
Tử Sâm dần hồi phục. Anh không về nhà mình mà dọn hẳn ra ngoài sống. Hàng ngày Tử Yên ngoài thời gian ở nhà mình thì vẫn qua lại chăm sóc cho anh cho đến khi hồi phục hẳn. Tử Sâm thực lòng rất muốn đến ở cùng Tử Yên nhưng còn e ngại không dám mở lời. Nhưng dù sao được Tử Yên hàng ngày đến chăm sóc cho anh thế này đó cũng là một chuyện không tưởng rồi. Có nằm mơ Tử Sâm cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó anh được ban ân huệ này.
Tử Sâm đã hoàn toàn bình phục nhưng Tử Yên vẫn xem anh là bệnh nhân, chăm sóc rất kỹ, còn không cho anh động chân vào việc gì. Ngoài thời gian cô đi làm và về nhà chăm sóc con trai, Tử Yên dành trọn cho Tử Sâm. Người giúp việc cũng chẳng có việc gì làm từ lúc Tử Yên đến, trừ lúc cô bận bịu. Tử Sâm được nuông chiều quen thói thành ra cũng ỷ lại vào cô. Nhàn rỗi hưởng thụ những chuỗi ngày hạnh phúc, bù đắp cho cả mấy năm trời đằng đẵng đi tìm cô trong vô vọng rồi còn nhìn cô cười nói thân thiện với người đàn ông khác