Cánh cửa phòng vừa hé mở sau hơn 2 tiếng đồng hồ phẫu thuật. Vị bác sĩ phụ trách mổ cho Tử Sâm trên trán phủ một lớp mồ hôi mịn. Có vẻ như ca mổ diễn ra khá căng thẳng.
“Bác sĩ!”
Cả Tử Yên và bà chủ tịch đều chạy lại đồng thanh lên tiếng.
“Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Cậu ta quả thật mạng lớn khi cả hai vết bắn đều không trúng tim phổi, chỉ sượt qua phần mềm. Nhưng vì mất quá nhiều máu nên mất sức có lẽ sẽ hôn mê hơi lâu một chút. Mọi người không cần lo lắng quá”
Lời nói của vị bác sĩ như một phép màu đánh bay cả ngàn cân nặng đang treo lơ lửng trên đầu những người đang đứng đây chầu chực ca mổ của Tử Sâm. Cái khoảnh khắc anh ngất lịm đi với cơ thể đầy máu me khiến trái tim của Uyên Linh như ngừng đập. Trên đời này, ngoài Tiểu Bảo là tâm can, của cô thì Tử Sâm chính là người mạng sống của cô. Nếu như Tử Sâm không may xảy ra chuyện gì đó không biết quãng đời còn lại của Tử Yên sẽ sống ra sao? Đã bao nhiêu năm rồi, trải qua trăm ngàn cay đắng, gặp gỡ vô số người, tốt có xấu có nhưng chưa người đàn ông nào có thể khiến trái tim cô rung động ngoài Tử Sâm. Tình yêu của cô dành cho anh mãi mãi vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu mới gặp.
Bà chủ tịch lúc này cũng mới có thể bình tâm lại một chút. Mạng sống của con trai bà suýt nữa là do bà lấy đi. Đó là đứa con trai duy nhất, huyết mạch duy nhất trên đời này của bà ta. Từ nhỏ đến lớn lúc nào bà ta cũng luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc, độc đoán đến tàn nhẫn với đứa con trai duy nhất của mình. Bà ta hy vọng với cách giáo dưỡng của mình, Tử Sâm nhất định sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất, độc lập và mạnh mẽ kiên cường giống như bà ta khi còn trẻ vậy. Nhưng bà ta đã lầm, thứ Tử Sâm cần không phải là những mục tiêu của bà ta đã đề ra. Tử Sâm vốn đã thiếu thốn tình cảm của cha từ nhỏ, chỉ còn có mẹ. Nhưng bà đã đối xử với con trai mình thế nào? Một hơi ấm tình thương của mẹ anh hoàn toàn không nhận được. Anh cô độc đến nỗi nhìn cảnh tượng một người phụ nữ và một đứa trẻ đi trên phố cũng thèm thuồng đứng nhìn đến ngây người ra. Trở lại với thực tế, mẹ mình hoàn toàn xa cách. Ngay cả đến bản thân bà chủ tịch cũng không hề cảm nhận được chút tình cảm gần gũi nào của con trai dành cho mình.
Trước đến nay, cứ nghĩ những việc mình làm là đúng là tốt cho con trai mình. Nhưng khoảnh khắc chứng kiến Tử Sâm đứng giữa ranh giới giữa cái chết và sự sống, bà chủ tịch mới chợt tỉnh ngộ ra thứ bà cần thực ra chính là cuộc sống vui vẻ của Tử Sâm. Chỉ cần anh được sống, là bà đã không cần thứ gì trên đời này nữa.
Tiểu Bảo